Tiền quản gia đứng sau cửa đã khóc từ lúc nào, Vân Diệp dừng chân lại dặn:
- Chuẩn bị thức ăn cho một trăm người, cho hắn thêm ít tiền, cả bạc nữa, trâu kéo xe chọn trâu cày, năm con trâu cái, thêm hai con ngựa nữa. Chuyện này xem lấy mà làm, giờ muốn khóc thì tránh xa ta ra, nhìn bực cả mình.
Đêm yên tĩnh, Tân Nguyệt còn tưởng ban ngày làm mình làm mẩy khiến trượng phu giận, liền sán tới, thỏ thẻ xin lỗi. Vân Diệp nhịn cười nhìn đôi mắt to đen lay láy của nàng có ánh nước, ôm eo nàng kéo vào lòng, tay vuốt ve bờ môn tròn lẳn vểnh cao căng chặt dưới lớp váy hồng, đầu óc nghĩ đẩu đâu, ôm Tân Nguyệt hồi lâu, đột nhiên Vân Diệp hỏi:
- Nếu ta cưới hai mươi mốt lão bà thì sẽ như thế nào?
Tân Nguyệt giật mình, người tức thì cứng đờ, thoáng cái đã mềm ra, cười nói:
- Chàng là hầu gia, muốn cưới bao nhiêu còn chẳng do chằng à, ai dám ngăn cản.
Vân Diệp vỗ mông nàng bộp một cái:
- Khẩu thị tâm phi.
- Ai khẩu thị tâm phi, người ta chẳng lẽ không có khí độ của đại phu nhân à? Đừng có mà coi thường người ta.
Tân Nguyệt mỏ giảu lên, người ngọ nguậy không lòng Vân Diệp, ra chiều giận dỗi, bị điệu bộ mê người của nàng khơi lên lửa dục, Vân Diệp vươn tay lên ngực nàng, giật phăng áo sa khoác ngoài ra, chiếc yếm mỏng tang không che được cặp vú đầy đặn thấp thoáng đằng sau đó, núm vú trước khi nhỏ xinh xinh như mào gà con, giờ vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827599/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.