Lý Thái mặc đồ công tác bốc mùi hôi của cừu, trời còn chưa sáng đã tới Trường An, theo hắn nói, hắn muốn xem xem lũ khốn kiếp trên triều đường có còn chút nhân tâm nào không, mình và sư phụ tám mươi tuổi ngày đêm vất vả vì sự trường tồn của Đại Đường, các ngươi không giúp thì thôi, còn ngáng chân đằng sau, rốt cuộc có ý đồ gì.
Mặt trời mới lên, trong Thái Cực cung tràn ngập ánh sáng, hoạn quan và cung nữ sau khi lau xong cột trụ cuối cùng thì cửa cung mở rộng, hôm nay là đại triều hội, Vân Diệp cầm triều vật đi theo sau Ngưu Tiến Đạt, sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ những tin đồ kia chẳng hề liên quan tới mình. Lão Trình, Lão Ngưu hỏi y có đối sách gì, Vân Diệp chỉ cười không đáp, nói là trời sập xuống cũng có người cao hơn chống, lôi một hầu tước nho nhỏ ra làm chi cho mất mặt, Lão Trình, Lão Ngưu rất tán đồng, chuẩn bị xem kịch hay.
Vân Diệp rướn cao cổ không nhìn thấy Lý Thái về Trường An trước một bước, đoán chừng lúc này đang khóc lóc với Trường Tôn thị. Lý Thừa Càn đứng đầu bên quan văn, nhìn Vân Diệp có chút lo lắng, có điều nhìn thấy Vân Diệp dựa lưng vào cột nắm mắt dưỡng thần thì yên tâm, hai mươi tấu chiết của ngôn quan, mười một tấu chiết của quan văn đặt trên bàn của Lý Nhị, ngôn từ khảng khái, ý chí kiên cường như bàn thạch, một lòng muốn trừ nhọt độc cho Đại Đường, mà cái nhọt đọc đó chính là Vân Diệp, không tin dưới muôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827592/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.