Trà này chưa bao giờ bán ra bên ngoài, nghe nói chỉ cấp cho hoàng cung, thư viện với cả vài trưởng bối thân cận, những người khác có trả bao nhiêu cũng đừng mơ có được. Thụy Nguyên hào thật có phúc khí, Vân gia cũng có phần trong Thụy Nguyên hào, lần này Vân gia cũng rút lui nhưng lại không lấy tiền ra, để thời gian cho lão Mã ba năm, tên này quả là có phúc.
Tay lão Tào lại kích động mà run một chặp, nếu như đây là sinh ý của Vân gia, thì sự tình cũng không đến nỗi quá bi đát. Vân gia là thiện nhân gia nổi danh ở Trường An, mặc dù Hầu gia tính tình cứng rắn, nhưng cũng là điều thiếu niên cao quan nên có.
Hoàng Chí Ân cười đi vào thiên phòng, nói với lão Tào:
- Lão Tào à, chúng ta mặc dù chưa gặp mặt, nhưng Cẩm Phong hào của lão thường ngày ta vẫn nghe qua, tại hạ Hoàng Chí Ân, tự Bằng Dương, cứ gọi ta lão Hoàng là được.
- Hoàng huynh, tiểu đệ thật sự là cùng đường rồi, phong ba lần này sắp đánh tụt quần tiểu đệ, thỉnh Hoàng huynh viện thủ, tiểu đệ mang ơn, chính là tám đời đều niệm ân đức của Hoàng huynh.
- Tào huynh nếu sốt ruột, tiểu đệ cũng không nói vòng vo. Ở tiền trang này thân phận của tiểu đệ và lão huynh như nhau, đều là chưởng quỹ. Hơn nữa lão huynh không chỉ là chưởng quỹ mà còn là ông chủ, tiểu đệ chỉ là chân chưởng quỹ quèn mà thôi. Lão huynh không nên hỏi đây là của ai, ta chỉ có thể nói cho lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827587/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.