Bây giờ còn chưa thể nói với Ngụy Trưng, biểu hiện của người này so với lịch sử ghi lại có khác biệt, nếu như nói vài lời uyên bác quá trớn, chỉ sợ bản thân phải mang tiếng sói đội lốt cừu, thành kẻ vô lương tâm bị nghìn đời phỉ nhổ.
Điền Phúc vác cày đi ngang qua ruộng ngô Vân Diệp đang đứng, buông cày nhìn kỹ từng cây, lật lá nhìn xuống không thấy có sâu mới yên tâm vỗ tay. Đang định đi thì ngẩng đầu thấy mây đen phía núi, liền mượn cái cuốc của Vân Diệp đang đứng cạnh lều cuốc vài cái, tạo thành một dẫn thủy câu (cái lạch) đơn giản, rồi nói với Vân Diệp:
- Hầu gia, sắp mưa to rồi, trong ruộng không có dẫn thủy câu không được, hoa mầu không thể chịu được ngập úng, nên làm thêm nhiều dẫn thủy câu.
- Lão Điền, ngươi với hoa mầu rất có kinh nghiệm, ngươi cứ xem rồi tự làm, hai năm tới ta đều trồng thứ này, có nó ta sẽ không phải trồng hạt kê nữa, sản lượng cũng có thêm một chút. Hiện tại là ruộng giống, ngươi chú ý chăm sóc cho tốt. Ngụy công tới rồi, ta phải đi thay trang phục thôi.
Nông hộ của Vân gia cùng Vân Diệp nói chuyện rất tùy ý, y cũng thích cách nói chuyện này, rõ ràng có thể đứng nói thì không cần hạ thấp lưng làm gì. Nói chuyện như vậy không nói tới mệt mỏi, mà còn không nghe được lời thật.
Điền Phúc dường như không nhìn thấy Ngụy Trưng cũng đang chân đất ngồi xổm trên bờ ruộng nhìn cây ngô, với vẻ yêu quý dùng tay xoa lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827584/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.