Vân gia đã mang nghi trượng thì tất nhiên phải tuân thủ quy tắc, là võ hầu Vân Diệp không thể ngồi xe, cưỡi ngựa là lựa chọn duy nhất của y. Tới Đại Đường rồi y vẫn không hiểu cái nghi trượng nực cười này có tác dụng gì, quan viên rời kinh phải dụng nghi trượng mở đường, đón vị khách quan trọng cũng phải dùng nghi trượng nghênh tiếp, nếu không sẽ bị cho rằng là xỉ nhục người ta.
Lý Cương mỗi lần tới Vân gia đều làu bàu nói Vân gia không có quy củ, ông ta tới mà ngay cả một cái nghi trượng cũng chẳng có, truyền tới Trường An sẽ bị chê cười, Lão Trình cũng có mong muốn như vậy.
Vân Diệp thấy phiền đem luôn nghi trượng bày luôn ở đại môn, ai tới cũng bảo phó dịch giơ lên nghênh tiếp, ai ngờ thiếu chút nữa làm Lam Điền huyện lệnh sợ són đái, xa xa nhìn thấy nghi trượng đã bỏ chạy trối chết, còn viết thư cho Vân Diệp nói Vân gia muốn hại chết ông ta, chuyện này lại thành trò cưởi trong thành Trường An, nghi trượng của Vân gia đột nhiên trở thành không đáng tiền, vì thế Vân Diệp bị hoàng đế phạt một năm tiền lương.
Cái thế giới này chuyện gì cũng giống như tái ông thất mã, có mặt xấu cũng có mặt tốt, nghi trượng mất giá, cho nên khách tới Vân gia nhiều hơn, không ai nhắc tới chuyện nghi trượng nữa, người khắp thành Trường An dù tới ăn xin cũng nhìn thấy những thứ lộng lẫy kia ở phòng gác của Vân gia.
Vân Diệp muốn bình dân hóa Vân gia một chút, nhưng gặp phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827560/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.