Hôm nay đẹp ngày, bên ngoài mặt trời chói chang, cuộc sống không có kẻ địch truy sát với Đậu Yến Sơn mà nói là một ngày đẹp, thức dậy từ cái giường trúc đơn giản, hắn cảm thấy cột sống kêu răng rắc, nửa tháng chạy năm nghìn dặm, hắn phục bản thân vô cùng.
Đậu Tam mang cho hắn một chậu nước rửa mặt, mặt nước phản chiếu một khuôn mặt tang thương mỏi mệt, râu ria mọc đầy mặt, già đi tới mười tuổi, tóc xõa trên vai, xơ xác khô vàng. Ngược lại thân hình tráng kiện hơn nhiều, tay nhéo cánh tay, cứng đơ, thiếu niên trắng trẻo xưa không thấy đâu, hai chân cũng phát tiển theo hướng kỵ binh, khi khép lại có khe hở như lòng bàn tay ở cẳng chân, đi lại như con vịt.
Từ lúc ở Lăng Châu bị Bách kỵ ti bám theo, hắn không còn nhớ rõ đã chạy bao nhiêu đường, chết bao nhiêu người, đám đệ tử Đậu gia trung dũng nối nhau xông về phía thám tử Bách kỵ ti, sau đó không quay lại nữa, hắn chỉ biết cắm đầu chạy, phải chạy nhanh như đám tín sứ mới được, không có mưu kế gì hết, chẳng có gì để mà mưu với kế, chỉ có so tốc độ, vì bất kể ngươi dùng cách gì thì đều không thể tinh thông bằng thám tử của Bách kỵ ti.
Cho tới khi vào được núi lớn, những cái đuôi đáng ghét kia mới dần biến mất, nơi này là địa bàn của Nam Chiếu, người Đường sẽ không vào. Lãnh địa của nữ vương Tham Qua luôn là cấm địa của người Đường, Đậu gia dùng mười mấy mạng người mới liên thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827558/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.