Lão nãi nãi rõ ràng đã khôi phục bình thường, bắt đầu có nói có cười với Bùi Ngọc, hỏi một lô những lời thừa thãi.
- Duyên Thọ, thất lễ quá, vi huynh sáng sớm đi thả ngựa, ai ngờ nhìn thấy một con bướm đang từ trong nhộng bò ra, thế là nổi hứng muốn xem xem con sâu hóa thân thành bướm thế nào, không ngờ nhìn một cái mà mấy canh giờ trôi qua, đừng để bụng nhé.
Vân Diệp cười ha hả đi qua cửa, trước tiên thi lễ với nãi nãi, sau đó nói với Bùi Ngọc đã ngồi tới khó chịu lắm rồi.
Không đợi Bùi Ngọc lên tiếng, nãi nãi đã nói:
- Tốt rồi, đám hậu sinh trẻ đã tiếp lão bà này cả buổi sáng, thế là làm khó lắm rồi, lang cữu các ngươi trò chuyện với nhau, ta mệt rồi, phải đi ngủ một lúc, tuổi cao không được việc gì cả.
Nãi nãi nói đẩu đâu một hồi, được nha hoàn dìu về hậu viện nghỉ.
- Vị công tử này hẳn là Lệnh Hồ công tử hả, quả nhiên là tuấn tú, lệnh tôn làm việc ở địa phương, lần trước tiến kinh, ta có duyên gặp mặt một lần, không biết hiện có an khang không?
Nghe thấy Vân Diệp hói tới phụ thân của mình, Lệnh Hồ Đức Tháo vội đứng dậy, tạ ơn xong mới đáp:
- Gia phụ luôn tự xưng mình khỏe như trâu, nói làm quan thân dân cần có sức khỏe tốt, cho nên hiện giờ vẫn ăn ngon, ngủ tốt, không bệnh không tật. Có điều hay nhắc tới Vân hầu, lần nào cũng khen không ngớt, nói Vân hầu là bậc tuấn ngạn hàng đầu trong giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827549/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.