Cánh tay Trình Xử Lượng chạm vào lá ngọc mễ ( gạo ngọc - Ngô),mặt Lý Cương co giật một cái, lập tức biến thành bộ mặt hiền từ vô hại, khi Tần Sương hất cả cốc trà lạnh vào bồn hoa, râu tóc Lão Lý dựng đứng, tóm lấy hắn chửi mắng đúng một khắc, còn bắt đứng trông bên cạnh ngọc mễ, ai dám đụng vào lập tức chôn dưới gốc ngọc mễ làm phân bón.
Năm ngoái tới Vân gia nhìn thấy ngọc mễ, rất tò mò, chưa bao giờ nhìn thấy loại lương thực này, Vân gia lão nãi nãi chống gậy dưới mái hiên cầm mỗi chuỗi ngọc mễ, vàng óng, còn dùng lụa phủ lên, không cho ai đụng vào, ai đụng vào đánh gãy chân, ngay cả Tiểu Nha nghịch ngợm nhất cũng không dám.
Mặt dầy xin xỏ mãi mới được mười hạt ngọc mễ, khai xuân liền trồng trong bồn hoa, tưới nước xới đất đều tự làm, hạt giống của Vân gia rất tốt, mười hạt ngọc mễ phá đất vươn lên, Lão Lý vì mười hạt ngọc mễ này mà nâng cấp bồn hoa, trừ lão thê có thể tưới nước khi ông không có nhà còn ai động vào là chết. Đứa cháu vì lắm chuyện đã bị đánh mấy lần rồi.
- Lão Lý này, chỉ mấy hạt hoa màu thôi mà, con trẻ vô ý chạm vào, nói vài câu là thôi, có cần nổi giận trong ngày đại hỉ thế này không?
Tần Quỳnh thấy con bị phạt đứng giữa trời nắng rất đáng thương, tới nói đỡ:
- Ngươi hiểu cái chó gì?
Lão Lý giờ ghê lắm, một gia trưởng học sinh từ lúc nào dám vỗ vai trò chuyện với mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827545/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.