Đơn Ưng nói bình đạm, Vân Diệp và Tiền quản gia lại toát mồ hôi, cái mỏ than kia là sản nghiệp của Vân gia và Trường Tôn thị, Vân gia chiếm hai thành, một mình Trường Tôn thị một mình lấy tám phần. Vân gia xưa nay chỉ biết mỗi tháng lấy tiền, không bao giờ quan tâm tiền từ đâu ra, kiếm được thế nào. Nghe Đơn Ưng nói khủng bố như thế, tựa hồ chỉ cần đưa người tới là không cần biết người tới từ đâu, người tốt hay người xấu.
Vân Diệp trừng mắt nhìn Tiền Thông, Vân gia biến thành quỷ hút máu từ khi nào thế? Vì vài đồng tiền mà cược cả thanh danh vào thật không đáng. Đơn Ưng đoán chừng biết đó là sản nghiệp của Vân gia, cố ý nói cho bõ ghét.
- Nơi đó dùng người thế nào liên quan chó gì tới ngươi, ngươi còn chưa nói chuyện của ngươi.
Vân gia làm sao có thể sửa, mà cũng phải sửa, nhưng không cho phép người khác châm chọc, đó là nguyên tắc.
- Không phải nói rồi à, hai tên kia bị ta bán vào lò, trước khi bán ta phả hỏi cho rõ, nghe chúng nói là bọn chúng đốt thành Trường An, ta tất nhiên vui mừng, liền nghe ngóng ai làm, kết quả nghe ra thật, cầm đầu là lão bản của hiệu cá kia, không ngờ Chu Đại Phúc là người như vậy, cho nên ta vô ý nói cho ông ta nghe chuyện nhà của ta, ông ta thăm dò ta mấy lần, cuối cùng thấy thân thủ ta không tệ, liền mời ta làm chuyện này, chỉ thế thôi.
Đơn Ưng nói không để lại sơ hở, vậy nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827542/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.