Mỗi người tới thư viện đều cho rằng mình thông minh hơn người khác, đều muốn thử mê trận trong truyền thuyết của thư viện, Đại lão bà của Lý Nhị cũng thế, đi ba chuyến, cả ba lần đều ra ở đối diện, cuối cùng bực mình, bảo Vân Diệp dắt đi, qua đại môn mới nói là mình sớm nhìn ra rồi, chỉ muốn kiểm chứng thôi, Vân Diệp rất muốn để bà ta tự đi một lần, đi đến lúc sinh con giữa đường cũng chẳng qua nổi.
Hai tiểu lão bà của ông ta tính tình cố chấp, ngay cả cơm trưa cũng ăn luôn trong ngõ nhỏ của đại môn, đi một ngày, cuối cùng Lý Thái dẫn họ ra, nghe Lý Thái nói mẹ hắn đi tới rộp chân, nhưng kêu lớn rất đã.
Lý Nhị đứng ở trước đại môn quan sát mê trận, sau đó phái quan tiên phong Vô Thiệt vào, thăm dò tình hình địch, một khắc sau tướng tiên phong đần thối mặt đi ra phía bên cạnh, hỏi không biết cái gì. Lý Thái định khoe khoang, giải thích cho cha mình, kết quả bị đá bay sang một bên, Lý Nhị còn rất khỏe.
Cẩn thận quan sát đại môn hồi lâu, Lý Nhị vỗ tay, sải chân bước vào, Vô Thiệt trung thành đi theo, còn đi phía trước, bày ra bộ dạng trung thành bảo vệ chủ.
Lý Thái dậm chân oán hận, nói đãng lẽ phải do mình đi cùng cha, Vô Thiệt hiểu cái chó gì. Vân Diệp ngồi bậc thềm, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, bảo Lý Thái ngồi xuống, cứ yên tâm, Lý Nhị rất sĩ diện chắc phải suy nghĩ một lúc.
Lý Thái vừa ngồi xuống, bị Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827533/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.