Khi mặt trời lên tới đỉnh núi Vân Diệp dẫn đội ngũ rước dâu tới tiểu lâu Tân gia, kiểu tiểu lâu này gây khó khăn cực lớn cho việc đón dâu, chưa nói dễ thủ khó công, trước kia vì thể hiện tính riêng tư cao, tường bao không lựa chọn cao bằng nửa người, mà là tường bảo hộ cao một trượng, khi đó đã bị các tiên sinh thư việc rầm rầm phản đối.
Ý cảnh dạo chơi gặp nam sơn bị hủy hết rồi, tiên sinh thư viện thành trộm hết, vì sao phải xây tường cao như thế, đều là quân tử lỗi lạc, có gì không thể cho người ta thấy?
Nói thế thì đừng mặc y phục nữa, phơi trym ra tắm nắng cho sướng, Vân Diệp bực tức nghĩ.
Người văn hóa và nữ nhân giống nhau, rất khó hầu hạ, khó tính kinh khủng, Lý Khác đành xây dựng tường cao tới ngực, đến khi chia phòng thì các tiên sinh tranh nhau chọn nhà tường cao, không lấy loại tường cao tới ngực nữa, làm Vân Diệp tức trào máu, từ đó y có cái nhìn thấu đáo hơn về các vị nho quân tử, bắt kể sau lung ngươi trộm cắp đĩ bợm ra sao cũng được, nhưng hành vi lời nói nhất định phải đường hoàng.
Hiện hồng bao giục mở cửa nhét vào vô số, đại môn nặng nề mới mở ra một khe hở, còn phải đọc thơ, Trường Tôn Xung đi tới, hắng giọng rõ to, bắt đầu đọc thơ mở cửa mấy trăm năm chẳng thay đổi gì.
Thơ đọc xong, cửa lại đóng vào, Trình Xử Mặc nổi khùng, gọi mấy tên vai u thịt bắp tới đẩy cửa, đều là đại hán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827518/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.