Chuyện Ngụy Trưng coi là nghiêm trọng, nhưng trong mắt Lý Nhị chẳng là gì, ông ta càng quan tâm chuyện Vân Diệp nói mấy lời lác kích động được tâm tình của bách tính, kỹ năng này làm ông ta lo lắng, chỉ cần nghĩ Vân Diệp ở thư viện đang dạy những thứ này là không chấp nhận được, bản lĩnh tuy thần kỳ, người biết nhiều sẽ không có hiệu quả thần kỳ đó nữa.
Ánh mắt Lý Nhị quái lạ khỏi phải nói, Vân Diệp muốn rời khỏi nhà giam không mất máu là không xong, số vàng Điền Tương Tử cho là củ khoai nóng, sau này nếu có người đàn hặc Vân Diệp, y có há nghìn cái miệng cũng không cãi nổi, dù sao Điền Tương Tử là tội phạm trọng yếu bị truy nã khắp Đại Đường, hiện giờ giao cho Lý Nhị, bịt kín lỗ hổng, sau này có kẻ truy cứu, chẳng lẽ có gan đòi chứng cứ trong tay Lý Nhị.
- Bệ hạ vi thần ở thảo nguyên bỗng dưng có kẻ tên Điền Tương Tử tặng cho vi thần một rương vàng, thần không dám tự ý xử dụng, xin bệ hạ quyết định.
- Điền Tương Tử? Cổ thư ghi chép hắn là đệ tử của Mặc Địch, về sau thành cự tử của Mặc gia, hắn sống lâu vậy à?
Lý Nhị không thèm khát vàng lắm, ông ta bận tâm có người sống được ngàn năm hay không, điều này khơi lên hứng thú rất lớn cho ông ta.
- Bệ hạ, đừng tin vào lời đồn thổi, mỗi đời cự tử của bọn họ đều gọi là Điền Tương Tử, vi thần thấy Điền Tương Tử cũng không biết có bao nhiêu đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827482/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.