- Nương nương! Hiện giờ người có thai, không dùng được thứ đó, nếu không thần đã tặng cho nương nương rồi. Thần mong mỗi bình bán nghìn quan, như thế có lợi cho triều đình, có lợi cho bách tính.
Trong nước hoa có xạ hương, thứ này cho Vân Diệp tám cái đầu cũng không dám tặng Trường Tôn thị:
- Thế thì lạ, bổn hậu rất muốn biết Vân gia kiếm đống tiền, tim đen phổi đen không thèm để ý tới người khác sống chết sao lại lợi nước lợi dân. Ngươi nói cho rõ nếu không bổn hậu trói ngươi vào cửa hiệu làm chưởng quầy.
- Giả xử nước hoa của Vân gia bán được một nghìn quan, sẽ có bao nhiêu người mua?
Vân Diệp chắp tay hỏi:
- Sẽ không có ai mua, vì bổn hậu sẽ cấm chỉ.
Trường Tôn thị chặn ngay đường của Vân Diệp:
- Nương nương, đứng ở lập trường quốc gia nên cổ vũ chứ không phải cấm chỉ.
- Ngươi muốn bổn hậu giúp đám gian thương các ngươi à? Nằm mơ, ta sẽ hạ lệnh cấm chỉ không cho đám gian thương đắc ý, nếu không trên đời này không còn vương pháp nữa.
Biết Trường Tôn thị muốn lấy lại thể diện, Vân gia cảm thấy cùng bà ta thảo luận vương pháp khác gì hủy hoại bản thân, vương pháp là nhà bà ta, bà ta muốn chơi thế nào thì chơi. Vân Diệp nỗ lực không để mình nổi giận, luôn mồm nói với bản thân, đừng giận, đừng giận, không thèm chấp phụ nữ có thai.
- Nương nương nghĩ xem, thần bán được nước hoa một nghìn đồng, trước tiên phải nộp thuế, thứ lãi lớn thế này thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827474/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.