Đám võ tướng liên tục báo công, đám văn thần đều ghen đỏ mắt. Bọn họ không có khả năng tới biên quan giết địch lập công, nếu muốn lập công huân chỉ có thể ở mặt quốc nội. Làm sao dẹp yên được họa châu chấu liền trở thành công tác chủ lực được các văn thần lựa chọn.
Sự thực chứng minh, một khi đám văn thần ra tay, đám võ tướng còn xa mới bì kịp. Trong lúc nhất thời hàng loạt mệnh lệnh được ban ra, vì để trù liệu đủ lương thực, bọn họ liên tục mở các kho lúa, mỗi đấu 5 văn tiền, dùng giá lương thực trước đại tai mà thu mua.
Huyện lệnh Trường An Ngô Bằng Ngô Minh Xa khiêng hòm lệnh bọn nha dịch mở kho lúa Vũ Dương công chúa, 6000 thạch lương thực bị cưỡng chế mua, đồng thời chỉ trong một đêm phát chẩn cho nạn dân. Sau đó vị huyện lệnh này chân trần vác gạo cứu tế, tự mình thị chúng, một đường báo cho bách tính Trường An bản thân đã mắc tội tày trời, khinh nhờn tôn nghiêm hoàng gia, để người thiên hạ lấy làm gương. Sau đó quỳ gối trước cửa hoàng cung quỳ không dậy, tự xin tử tội.
Phòng Huyền Linh cởi y phục khoác lên người Ngô Bằng, Đỗ Như Hối tháo mũ đội lên đầu Ngô Bằng, chúng quan văn mỗi người kéo xuống một góc áo, đặt quanh hai chân hắn, cùng nhau quỳ gối trước cửa cung xin tội cho Ngô Bằng.
Hoàng đế bệ hạ giận dữ, chỉ trong một ngày giáng quan mười hai người, Phòng Huyền Linh bị trách cứ, Đỗ Như Hối phạt 500 đồng, Ngô Bằng bị đày đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827460/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.