Vân Diệp thấy mình oan hơn Thị Kính:
- Oan uổng quá, tiểu tử tới giờ còn chưa chạm vào cơ thể nàng, sao có thể bị mê hoặc, chỉ thích sự thuần phác của nàng mà thôi. Và lại nàng từng cứu mạng bọn tiểu tử trong tuyết lớn, cho nàng bãi cỏ để nàng có bát cơm ăn, thuần túy là tâm địa bộ tát, sao tới chỗ ngài lại thành cẩu nam nữ?
- Hừ, có phải cẩu nam nữ hay không thì trong lòng các ngươi biết, ông trời biết, không cần lão phu giải thích, dù sao khu này không có người nữa, cho ả ta cũng được. Có điều ngươi phải rõ, đại tộc trên thảo nguyên kia từ bộ lạc nhỏ phát triển lên, nữ nhân kia có ngươi bày mưu tính kế, có quân đội Đại Đường hỗ trợ, lão phu cho rằng không tới mười năm sẽ thành một bộ lạc lớn của thảo nguyên, ngươi nắm cho chắc đừng để mười năm sau lão phu lại phải tới nơi này thảo phạt kẻ không chịu thuần phục.
Lý Tịnh nói không sai chút nào, trên thảo nguyên sinh tử ly hợp là chuyện thường, một bộ lạc nhỏ có đủ bò dê là có chỗ dựa đủ mạnh, phát triển sẽ như quả cầu tiết, tụ tập hơn vạn khống huyền chi sĩ không cần nhiều năm lắm:
- Tiểu tử muốn lấy nàng làm thí nghiệm, xem xem rốt cuộc phải làm sao để khống chế hữu hiệu bộ lạc thảo nguyên, chứ như bây giờ có vài năm lại chinh phạt là không được, nếu thành công có thể làm một lần giải quyết rốt ráo ẩn họa thảo nguyên.
Đó là chuyện Vân Diệp muốn làm, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827449/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.