- Vân hầu vì sao cười một mình, nói ra nghe xem, để lão phu thay đổi tâm trạng, đại thắng rồi, cũng phải thả lỏng chút.
Đường Kiệm thoát ra khỏi bi thương:
- Ta đoán chuyến này Hiệt Lợi chắp cánh khó khoát, Lý Tích tướng quân sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, theo thông lệ chúng ta và Hiệt Lợi nói không chừng còn cùng làm quan trong triều, nếu như ở Trường An gặp Hiệt Lợi, tiểu tử chơi đùa hắn một chút, ông nói bệ hạ có trách tội không?
Ngày hôm sau vừa sáng sớm tiếng tù và đã vang lên, tiếp đó là tiếng trống trận, mỗi tiếng đều chấn động làm tin người ta rung lên, Vân Diệp vùi đầu vào trong chăn, muốn làm như không nghe không thấy ai ngờ bị Đường Kiệm tóm dậy.
- Lão Đường, ông tha cho ta được không? Hôm qua trị thương cho bao nhiêu tướng sĩ như vậy, ta mệt lắm rồi, cho ta ngủ thêm một lúc đi.
Vân Diệp gần như cầu khẩn, bên ngoài thời thời tiết khô lạnh, hít vào bụng khác nào hành xác, buổi sáng thế này không biết Lý Tịnh lên cơn cái gì.
- Khửa khửa, tiểu tử, đây là cảnh hiếm có, Đại Đường từ khi lập quốc tới nay chỉ cử hành ba lần, ngươi thấy được là phúc phận, sao còn nằm lý trên giường? Hay dở gì thì ngươi cũng là hầu tước, phải làm gương, mau dậy đi, mặc giáp vào, võ hầu thì phải ra dáng võ hầu.
Không lay chuyển được Đường Kiệm, đành bỏ dậy, khi mặc khôi giáp xong thì tiếng trống đã dừng.
Đường Kiệm không để cho chút thể diện nào, trợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827439/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.