- Đại tổng quản, mạt tướng tới cáo tội, chuyện văn thưa bị sửa đổi không tra ra được chút manh mối nào, xin đại tổng quản giáng tội.
Vừa mới lên tiếng Vân Diệp liền thêm vài phền thiện cảm với hắn, mặc dù cái mặt trông thì tệ, nhưng giọng như chuông đồng, có sự hào sảng của quân nhân, chỉ là đứng sau Lý Tịnh thỉnh tội, giống một tên đao phủ hơn là một thuộc hạ thỉnh tội.
- Không cần tra nữa, lão phu đã biết chân tướng của sự kiện này, tên đầu sỏ là Dạ Đà của Khang quốc, sau này tất nhiên sẽ tìm hắn tính sổ, hôm nay gọi ngươi tới là có một loại âm phù muốn người thấy, đồng thời cần ngươi đi chấp hành.
Lý Tịnh không quay đầu lại, lạnh nhạt nói một câu rồi quay sang Vân Hầu:
- Vân hầu bắt đầu giải thích đi, lão phu rửa tai lắng nghe, có biện pháp kỳ diệu gì, cứ nói hết ra.
Thân phận của viên tướng bách kỵ này rõ ràng không cao bằng Ngưu Tiến Đạt, nếu Lão Ngưu ở đây sẽ có chỗ ngồi, Lý Tịnh không dám để Lão Ngưu làm hộ vệ của mình. Hắn nghe thấy Lý Tịnh nói vậy, con mắt tam giác tròn xoe, tựa hồ không tin, nhưng Lý Tịnh đã nói rồi, hắn đành ngậm miệng giương tai lên nghe.
- Vãn bối có nghe Hứa tiên sinh nói, âm phù và âm thư đều là thủ đoạn nhỏ qua quít cẩu thả, những thứ này đã lưu truyền mấy nghìn năm rồi, vì sao danh tướng các triều chưa bao giờ cải tiến? Truyền tin bằng trúc tới cuối thời Chiến Quốc mới biến thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827430/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.