Với Vân Diệp mà nói Trường An là cái hố phân cực lớn, ở thêm một ngày cũng thấy thối, cũng không muốn người thân của mình bị thối, liền đưa cô cô, tỷ tỷ rời xa cái chốn thị phi này, tổ trạch ở Trường An chỉ để lại mấy phó dịch hộ viện trông nhà, người khác về đất phong hết.
Ở nhà vẫn thoải mái nhất, nằm ở trên ghế tựa phe phẩy cái quạt, cởi phanh áo ra, trên trà kỷ là bầu rượu màu bạc ướp đá trong chiếc chậu gỗ đàu màu đen, chén rượu để ở chỗ vừa tay, chỉ cần giơ tay lên là có rượu mát lạnh vào bụng.
Châu chấu không thích ăn cây ngô đồng cho nên Vân Diệp mới có bóng râm, vừa rồi Nhất Nương ở bên cạnh học tập hầu hạ người khác bị Nhuận Nương lôi đi mất, giờ ngay cả người rót rượu cũng không có, Vân Diệp không muốn cử động, nhúc nhích một cái ngón chân cũng không muốn.
Quan Trung từ khi vào tháng sáu không có một giọt mưa, suốt ngày treo mặt trời to tướng trên đầu, hơi cử động chút là toàn thân đầy mồ hôi, nội y làm bằng lụa bị mồ hôi làm dính lên người cứ như mọc thêm một lớp da, khiến người ta khó chịu.
Vân Diệp cho tới giờ không mặc nội y bằng lụa, nội y của y dùng loại vải tên là Bạch Điệp làm thành, nghe nãi nãi nói còn đắt hơn cả lụa, bông ở nước Cao Xương, không ngờ bây giờ có thể mặc được loại vải nhập khẩu này.
Nằm lâu cũng chán, vả lại nãi nãi hiện còn ở hậu viện bận trông coi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827383/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.