Vân Diệp luôn tự hào về tư duy mang tính nhảy cóc của mình, nhìn thấy cái thứ màu đen hình vòng tròn, liền liên tưởng tới cánh cửa sắt ở công trường trước kia, phải tốn nhiều sức lắm mới kéo lên được.
Cho nên theo thói quen kéo một cái, không nặng lắm, sau đó nhìn thấy một khuôn mặt khóc như mèo, và hai cái răng thỏ trắng trẻo.
- Linh Đang, ngươi ở đây làm gì?
Hỏi câu này là hỏng rồi, Linh Đang vốn đang khóc thấy y càng khóc dữ dội, không chịu nổi con gái khóc, không biết khuyên thế nào, sống hai đời cũng không học được bản lĩnh nghịch thiên này.
- Ai bắt nạt ngươi, nói cho ta biết, chúng ta đi đánh gãy chân nó.
Đây là pháp bảo của Vân Diệp, đối phó với muội muội của mình lần nào cũng chuẩn.
Linh Đang nghẹn ngào chỉ bụi hoa:
- Có một con chó nhỏ chui vào bụi hoa không ra, nô tỳ muốn kéo nó ra, kéo một cái thì nó sủa, nó còn chảy máu.
Chạy ra đằng sau xem, một con chó con bẩn thỉu bị kẹp vào trong bụi mẫu đơn kêu oăng oẳng, sao chấp nhận được, Vân Diệp tự cho mình là một thành viên của tổ chức bảo vệ động vật, thấy nguy nan làm gì có lý không cứu.
Đang định ra tay thì hai thái giám chạy tới, thấy con chó con, lớn tiếng nói:
- Hầu gia chính là con chó này chui qua lỗ chó vào hoàng cung, nô tài đánh chết nó.
Lời vừa dứt bị ăn ngay một đá vào đít:
- Nói cho rõ ràng, cái gì mà hầu gia chính là con con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827377/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.