Lúc này trong nhà giam thấp bé ẩm ướt của thư viện, Hoàng Thư nhắm mắt nằm trên giường, buồn tẻ hoạt động cổ tay, đầu óc trống rỗng chẳng có suy nghĩ gì, giống như người chết.
Thực ra hắn có rất nhiều chuyện để hoài niệm, vì như phụ nhân ở Tân Phong cười với hắn thật là ngọt, đó là lần đầu tiên có phụ nhân không để ý tới tướng mạo xấu xí của hắn, dù nàng chỉ là người bán rượu nếp.
Không biết vì sao lại ngồi vào quán của phụ nhân đó, hắn không thích rượu nếp, hắn chỉ thích uống rượu, hắn chú ý bàn tay cầm rượu nếp của phụ nhân rất trắng, chù trừ mãi mới nhận lấy rượu nếp có rải quả khô của phụ nhân, ngọt lắm, ngọt như nụ cười của nàng.
Buổi chiều hôm đó hắn không làm gì cả, ngồi ở quán ăn rượu nếp, ăn liền sáu bát, phụ nhân lo lắng nhìn hắn, hắn lắc đầu, chỉ nói mình thích rượu nếp.
Từ ngày hôm đó trở đi hắn có một thói quen, đó là tới chợ Tân Phong ăn rượu nếp.
Trộm đào mộ không nên ở một nơi quá lâu, sẽ xảy ra chuyện. Hắn mấy lần hạ quyết tâm phải đi, nhưng trước mắt luôn xuất hiện khuôn mặt tươi cười của phụ nhân đó.
Phụ nhân đó chẳng đẹp lắm, không so được với nữ nhân mà hắn ngủ trong thanh lâu, cũng không có mùi thơm như trên người những nữ nhân kia, nhưng nàng sạch sẽ, làm hắn thoải mái từ tận đáy lòng. Nàng hẳn là một quả phụ, nếu không trong nhà sẽ không để nàng một mình ra ngoài làm ăn, nàng đâu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827358/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.