Vân Diệp cốc đầu Mạnh Bất Đồng một cái:
- Ta đánh chết ngươi cái đồ bất trung bất hiếu, lão tử ngươi vì tương lai của toàn gia ngươi liều mạng sống chết tranh quân công, khắp người còn mấy chỗ da lành lặn? Đại ca ngươi nghe nói học tập ở Sơn Đông đã hai năm không hồi Trường An, thanh minh mới về nhà tế tổ. Chỉ có tên tiểu tử ngươi cả ngày chơi bời lêu lổng, lão tử ngươi yên tâm giao phó tính mạng toàn gia tộc cho ngươi sao? Chỉ vì như vậy mà bỏ nhà trốn đi, lão tử, lão nương ngươi sẽ nghĩ thế nào? Ngọc Sơn thư viện ta hồi nào lại dạy ra một tên lòng lang dạ sói thế này? Lão tử ngươi đối xử bất công với ngươi? Bất công mà ngươi lớn lên trắng trẻo mập mạp thế này à?
Vân Diệp sổ ra một tràng khiến Mạnh Bất Đồng á khẩu, hai tay bưng mặt khóc ô ô.
- Khóc cái con khỉ, hùng tâm vừa rồi biến đâu rồi? Mới nói vài câu đã nhụt chí sao? Tương lai ta làm sao trông cậy vào ngươi làm chuyện lớn được.
- Nhưng vừa rồi ngươi nói đúng, cha ta sẹo đầy người, đại ca của ta cũng đã 20 tuổi mà còn chưa thành thân, để làm rạng ranh tổ tông thì đại ca so với ta mạnh hơn nhiều lắm, chuyện học này nên để cho hắn, Diệp tử, ta luyến tiếc, ta thích ở thư viện ô ô...
- Ai bảo ngươi phải rời thư viện, ngươi cho là thư viện này do cha ngươi định đoạt? Ngươi cho là thư viện này ai muốn làm gì thì làm? Coi Ngọc Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827350/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.