Vân Diệp quan sát Vân gia thôn trang, cũng có nhận thức tương đối về sinh hoạt của nông dân thời đại này.
Nghèo! Thôn trang bên đường có lẽ vì đón tiếp gia chủ đến mà hôm nay đã quét sạch sẽ. Dân cư hai bên hầu hết đều là nhà lá lợp, cái đặc sắc của Quan Trung chính là hình nóc nhà, so với nóc nhà của các địa phương khác đều có hình chữ đích, thì chỉ có Quan Trung là một phiết của chữ nhân, trên tường phía nam có một ô lớn cỡ 1 thước coi như cửa sổ. Ngoại trừ Vân gia là hào trạch, còn lại cũng không thấy có mấy nhà lợp ngói.
Nông hộ đều đang đứng phơi nắng dưới chân tường, thấy một đám người tiến tới thì lập tức giải tán, kẻ hiếu kỳ thì ở trong nhà nhìn qua kẽ cửa ra ngoài.
- Tiểu trùng, phôi đản, đất phong nhà ngươi cũng giống thế này?
Vân Diệp cảm thấy khó hiểu, luật Đại Đường quy định nam đinh thụ điền 40 mẫu, nữ tử thụ điền 20 mẫu, cộng thêm 20 mẫu ruộng dâu, ngay cả trâu hơn 4 tuổi cũng có đến hơn 30 mẫu, so với hậu thế tốt hơn nhiều lắm, sao lại có thể nghèo thế này?
- Lười biếng mà thôi, mẫu hậu nói cho chúng ta, Đại Đường ta điền lệnh rất chu đáo. Chỉ cần nam canh tác, nữ dệt vải thì sẽ có cuộc sống tươi đẹp, càng không thể nào đói bụng thế này được. Vân hầu ngươi xem bọn chúng thà rằng phơi nắng dưới chân tường cũng không chịu làm lụng, nghèo cho đáng đời, tất cả thôn trang của ngươi đều là kẻ lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827342/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.