Thấy trong mắt Vân Diệp ậng nước, Trường Tôn hoàng hậu cho rằng y đang nhớ tới sư phụ đã qua đời, tình cảm chân thực của con người làm sao qua mắt được vị hoàng hậu duyệt người vô số này, loại tình cảm bộc phát đó có sức lay động lòng người nhất, rốt cuộc vẫn là phụ nhân, thời khắc đó sống mũi Trường Tôn hoàng hậu cay cay, chút nghi ngờ về Vân Diệp tan biến hoàn toàn, nói cho cùng nó cũng chỉ là đứa bé lỡ cỡ mười lăm tuổi mà thôi.
Hạ mi nhắm mắt không nói, cơ thịt trên mặt co giật lại làm lộ tâm tình kích động. Thở ra một hơi dài, mở mắt ra, mỉm cười nói với Vân Diệp:
- Ngươi không cần bi thương, lệnh sư là đại nho một đời, lưu lại bộ kỳ điển khoáng thế này đủ để chiếu rọi vạn năm, sinh tử nho nhỏ cần gì để ý. Chỉ cần ngươi đem bộ kinh điển này truyền ra, giáo hóa vạn dân, hẳn lệnh sư ở dưới suối vàng cũng sẽ rất vui mừng.
Tống Liêm khẽ vỗ vai Vân Diệp:
- Sở học của lệnh sư ngươi hẳn đã tự thành một nhà, tuy có khác biệt với lời thánh nhân trong lòng lão phu, nhưng đều đổ về cùng một người, đại đạo đơn giản, song nhánh nhiều, lão phu không thể dạy ngươi, để tránh hỏng học vấn của ngươi, khiến nó trở thành hỗn loạn không ra thể loại gì khó có thành tựu được. Đợi tâm tình của ngươi bình ổn rồi, lão phu còn muốn nghe Bách Gia Tính và Đệ tử quy, hẳn cũng là hai bản kỳ văn, lão phu rất trông đợi.
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827321/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.