Qua lại giữa biển người, Vân Diệp lại cảm thấy vô cùng tịch mịch, toàn bộ thanh âm giống như đều đã đi xa, bản thân giống như đang ở trong mộng, tất cả hình như xa tận chân mây lại gần ngay trước mắt. Y cố gắng nắm lấy chút cảm giác chân thực đó, tay có thể chạm nhưng cao không thể leo. Mâu và thuẫn cứ chém giết nhau liên tục như thế, điều này khiến y trở nên phẫn nộ, thân thể tư tưởng của mình không do bản thân làm chủ sao?
Trong tay cầm một bình hoa màu vàng nhạt, niết kêu két két, y đang cố gắng khống chế bản thân đừng thất thố, đừng để tâm tư bất lương hỗn loạn quấy rầy tư duy bình thường.
Cảm giác được Nhất Nương đang trốn phía sau mình, cô ấy đang sợ cái gì? Còn chưa làm rõ thì một cẩm y nam tử cằm cạo nhẵn bóng đưa tay muốn tóm lấy Nhất Nương. Vân Diệp giơ tay ngăn cản cánh tay dơ bẩn đó.
- Tiểu tiện nhân, dám tìm tình nhân ngăn cản.....
Lời còn chưa dứt, bình hoa trong tay Vân Diệp liền nện lên mặt hắn, không có tiếng kêu thảm thiết, hai tay che mặt, máu chảy ra từ kẽ tay, miệng còn vang lên răng rắc. Nhất Nương sợ đến run lên, Vân Diệp xoay người lại khẽ ôm lấy nàng, vỗ vỗ lưng nàng.
- Không phải sợ, ca ca ở đây, ôm lấy Đại Nha xoay người lại, lập tức sẽ ổn thôi.
Giọng y bình tĩnh.
Người hầu của cẩm y nam tử la lên:
- Giết người, giết người, nhị thiếu gia bị giết rồi, người đâu!
Trang Tam Đình, Lưu Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827299/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.