Lý Thừa Càn vừa đau đớn và vui sướng, mười hai năm lần đầu tiên cảm thấy mình là nam tử, đau đớn trên cơ thể không ngờ không át được sung sướng trong lòng. Phụ thân trí tuệ của mình lúc nào cũng ở trên cao vời, hắn chưa bao giờ làm nũng giống như những đứa trẻ khác, mẫu than không cho phép, trước tiên hắn là thế tử Tần Vương, phải có phong phạm của trưởng tử, không được cười lớn, không được giận giữ, không được khóc, không được.... Nói chung là chỉ được có một nét mặt, đó là thản nhiên điềm đạm đối diện với tất cả, phụ thân đánh thắng trận cũng phải giữ nụ cười đó, thể hiện cho thấy tất cả đều nắm trong lòng bàn tay, phụ thân ở ngoài không rõ tin tức, phải giữ nụ cười đó, cho thấy lòng tin mạnh mẽ vào phụ thân. Phụ thân giết đại bá và tứ thúc, phải giữ nụ cười đó, cho thấy mình ủng hộ phụ thân.
Về sau phụ thân lên làm hoàng đế, mình thành thái tử, ai ai khen ngợi thái tử nhân hiếu nhã trí, phụ hoàng hài lòng, mẫu hậu hài lòng. Chỉ có đêm khuya tĩnh lặng Lý Thừa Kiến mới có thể nhìn màn mơ mộng thế giới đặc sắc bên ngoài.
Nghe nói Trình Xử Mặc bị tên hoàn khố khác đánh, Trình Giảo Kim vác khai sơn phủ đánh cả cha con tên hoàn khố kia, sau đó bị phụ hoàng xử phạt, người khác đều cười, Lý Thừa Kiến không cười, hắn mong mỏi nhường nào phụ hoàng có thể đưa mình đi đánh những kẻ bắt nạt huynh đệ của nhà thúc bá, hắn biết phụ hoàng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827281/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.