Một phụ binh bên cạnh lấy thố bố ra đưa cho Vân Diệp, là tấm vải rộng bốn ngón tay, cứng ngắc, giống như là rong biển, đen xì xì có mùi chua chua. Trời ạ, Vân Diệp kêu lớn, đám người này miệng cứng tới mức nào mới ăn nổi thứ thức ăn này chứ? Chẳng trách Trương Thành thấy mình phung phí muối lại tức như thế, nghe mình đồng ý dạy cách làm muối mà mừng phát khóc, một hán tử cứng cỏi mà khóc như đứa bé trong nôi, còn không cho ai khuyên, ai khuyên là đánh. Thôi vậy, làm muối thì làm muối, có thể giúp được bọn họ là chuyện tốt.
Vân Diệp ngáp một cái dài, mệt mỏi suốt một tháng qua cứ như trừ trong xương chui cả ra, dưới thân trải thảm dày, nằm gần đống lửa, nghe hai phụ nhân líu ríu cười nói sửa quần áo cho mình, cảm giác an toàn lâu chưa có bao phủ toàn thân, dựa vào Vượng Tài ngủ say tít.
Khi mặt trời sắp ló rạng, Vân Diệp quen dậy sớm đã thức giấc, đêm qua ngủ say hoàn toàn xua đi mệt mỏi, vươn vai một cái, nghe xương khớp kêu răng rắc, xem ra còn có thể dài thêm được, nếu không chỉ cao có 1m6 thì uất chết mất.
Trương Thành tựa hồ cả đêm không ngủ, đứng ở bên đường nhìn chăm chăm về hướng Lan Châu như hòn vọng phu. Hai phụ nhân đang nấu cháo, thấy Vân Diệp tỉnh dậy đang vặn mình, che miệng cười trộm, Vân Diệp mới phát hiện vải quấn hông tụt rồi, vội che hạ thể cười hăng hắc. Phụ nhân lớn tuổi hơn lấy mấy bộ quần áo đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827257/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.