Cô Tô Lăng và Dạ Thuần Phong vừa đi đến trước cổng Bái Tử Giáo, đã nghe tiếng gọi gấp gáp của Vũ Khang Y từ đằng xa: “Đợi đã. Đợi ta với.”
Cô Tô Lăng xoa đầu Vũ Khang Y hỏi: “Y Y, con đến làm gì?”
“Sư phụ, con muốn tiễn Thuần Phong.”
Cô Tô Lăng gật đầu: “Vậy ta đợi ở ngoài xe ngựa.”
Cô Tô Lăng đi rồi, Vũ Khang Y lục lọi quanh người, nhớ rõ là đã mang theo mấy viên bi tím hắn yêu thích nhưng không hiểu sao tìm mãi cũng không có. Dạ Thuần Phong không kiên nhẫn định quay đi, liền bị Vũ Khang Y túm góc áo choàng kéo giật lại: “Chờ ta chút.”
Hắn cuối cùng cũng tìm được túi gấm đựng bi, đổ ra một viên nhét vào tay Dạ Thuần Phong: “Tặng ngươi nè. Nhớ giữ cho cẩn thận.”
Dạ Thuần Phong chán ngắt nhìn viên bi, ý không muốn nhận nhưng Vũ Khang Y đã nhét vào, y cũng không ném đi được, làm vậy rất mất lịch sự. Y ho khan rồi hỏi: “Sao ngươi lại thích thứ này?”
“A!” Đây là lần đầu tiên Dạ Thuần Phong chịu mở miệng nói chuyện với hắn. Hắn ngạc nhiên nhưng vẫn không quên trả lời: “Ta ấy à, vừa sinh ra đã bị cha mẹ bỏ trôi sông, trên người chỉ có mỗi viên bi tím thế này. Sư phụ nhặt ta về nuôi, giúp ta điều tra thân thế, thì ra ta là con của một vị kiếm khách và một tiểu thư quyền quý. Hai người bọn họ yêu nhau nhưng lại không chung đường, do đó cũng không thể nuôi dưỡng ta. Họ chỉ lưu lại cho ta viên bi màu tím, đại diện cho họ của cha ta, họ Tử ấy. Bất quá, ta thích tên sư phụ đặt cho ta hơn.”
Dạ Thuần Phong ngẩn người: “Thứ này gắn liền với ký ức buồn đến vậy mà ngươi vẫn thích sao?”
Vũ Khang Y cúi đầu, nhìn chằm chằm vào túi gấm: “Cũng không buồn đến vậy. Họ không yêu thương ta, ta cũng không yêu thương lại họ là được, cần gì phải bi lụy? Với lại, dù ta ghét họ thế nào, vẫn cảm thấy vật này rất dễ thương. Còn nữa nha…nếu không nhờ họ bỏ rơi ta, ta cũng không gặp được sư phụ tốt ơi là tốt, còn có cả Tịch Vân cũng tốt.”
“Họ không yêu thương ta, ta cũng không yêu thương lại họ là được.” Dạ Thuần Phong nhẩm lại lời này, chợt cười như hiểu ra gì đó, rồi nói: “Là ta bi lụy quá nhiều. Đúng thật là kẻ khờ khi đau lòng vì những người không yêu thương ta. Ta đi đây.”
Vũ Khang Y lại kéo góc áo của y: “Chờ đã.” Rồi ngoái đầu nhìn ra sau. Cổ Tịch Vân đang chậm rãi bước tới. Hắn hối: “Tịch Vân, ngươi không thể nhanh hơn chút sao?”
Cổ Tịch Vân phớt lờ hắn, vẫn cứ an nhiên đi đến, chìa ra trước mặt Dạ Thuần Phong một lọ thuốc: “Thuốc này ta chế. Khi chất độc phát tác, có thể giúp ngươi giảm bớt phần nào đau đớn.”
Dạ Thuần Phong nhận lấy, trân trọng nói: “Đa tạ!”
Vũ Khang Y cảm thấy ghen tị. Vẫn biết Cổ Tịch Vân là người đã chăm sóc Dạ Thuần Phong suốt thời gian qua, nhưng Dạ Thuần Phong cũng không cần thiên vị đến mức ấy. Đồ hắn tặng thì phải kì kèo níu kéo lắm y mới chịu nhận, còn đồ của Cổ Tịch Vân tặng liền lấy không do dự. Đã vậy, Dạ Thuần Phong còn chẳng đa tạ gì hắn. Hắn bĩu môi nhìn hai người họ, cảm giác rất không phục.
Cổ Tịch Vân không bận tâm, nói: “Đường xa bảo trọng.”
Dạ Thuần Phong định quay đi, lại lần nữa bị Vũ Khang Y kéo góc áo: “Ngươi phải mạnh khỏe trở về, bọn ta đợi ngươi.”
Dạ Thuần Phong nhìn xuống góc áo, rồi ngẩng lên nhíu mày: “Ngươi cứ nắm thế này sao ta đi được?”
Vũ Khang Y cười cười buông ra. Dạ Thuần Phong nấn ná nhìn y một lúc rồi quay đi.
Một năm sau, có một ngày xe ngựa của Cô Tô Lăng về đến trước cổng Bái Tử Giáo. Cô Tô Lăng gấp gáp bế Dạ Thuần Phong đang run rẩy trong tay chạy vào nội đường. Cổ Tịch Vân và Vũ Khang Y đều sửng sốt. Màu tóc của Dạ Thuần Phong đã biến đen, nhưng nhìn dáng dấp của y không có vẻ gì là khỏi bệnh.
Cô Tô Lăng gọi người chuẩn bị một thùng nước nóng, lập tức đặt Dạ Thuần Phong vào bên trong, vận công truyền khí liên tục cả canh giờ cho y. Cổ Tịch Vân và Vũ Khang Y canh cửa bên ngoài. Vũ Khang Y vô cùng sốt ruột hỏi Cổ Tịch Vân: “Không phải tình hình trở xấu rồi chứ?”
Cổ Tịch Vân lắc đầu. Chuyện này y cũng chưa rõ.
Lát sau, Cô Tô Lăng gọi hai người vào, hiểu rõ thắc mắc trong lòng họ nên liền nói: “Thần Y Mạc Bắc Vong chỉ có thể giúp tiểu Phong bảo toàn tính mạng, trở lại hình dạng bình thường, nhưng độc tính đã ăn sâu không thể trị dứt được. Cách một thời gian, nó vẫn phải chịu những trận đau đớn do chất độc còn sót lại. Hiện giờ vẫn chưa có cách khống chế hoàn toàn.”
Hôm sau, Dạ Thuần Phong vừa mở mắt tỉnh dậy đã cảm nhận được một khối nặng trịch nằm đè lên người, nhìn kỹ lại thì ra là Vũ Khang Y. Cổ Tịch Vân bảo Vũ Khang y trông chừng Dạ Thuần Phong để y đi sắc thuốc. Vũ Khang Y rất ngoan ngoãn trông chừng, bất quá do mệt mỏi, hắn thiếp đi lúc nào không hay, còn tự nhiên xem Dạ Thuần Phong như gối mà ôm lấy, nước bọt cũng chảy cả lên ngực áo y. Dạ Thuần Phong bất mãn, cốc một cái lên đầu Vũ Khang Y không niệm tình.
Vũ Khang Y lớ ngớ thức dậy, ngáp lộ cả hàm răng, mơ màng hỏi: “Ai đánh ta vậy?”
“Ngươi muốn ngủ thì về phòng mà ngủ, sao lại ngủ ở chỗ ta?” Dạ Thuần Phong hất chăn đuổi Vũ Khang Y xê ra.
Vũ Khang Y lại ngáp ngáp: “Tịch Vân bảo ta trông nom ngươi a! Ngươi tỉnh là tốt rồi.” Sau đó, như sực nhớ chuyện quan trọng, hắn hí ha hí hửng hỏi: “Một năm không gặp, ngươi còn giữ viên bi tím ta tặng ngươi không?”
Dạ Thuần Phong sờ mũi: “Ta quăng mất rồi.”
Vũ Khang Y nhảy dựng lên giường: “Sao ngươi có thể tùy tiện quăng vật mà ta tặng ngươi chứ?”
“Ta không thích thì quăng thôi, cần gì phải giải thích với ngươi?” Dạ Thuần Phong mở to mắt hỏi lại. Vũ Khang Y tức tối, giật giật khắp nơi trên y phục y gào lên: “Ta không biết đâu. Ngươi tìm lại cho ta. Đừng nghĩ sức khỏe ngươi không tốt thì ta liền bỏ qua cho ngươi. Ta sẽ theo phá đến khi nào ngươi trả lại viên bi tím cho ta.”
Dạ Thuần Phong không chịu được tiếng ồn, đưa tay bịt miệng Vũ Khang Y lại. Vũ Khang Y đương nhiên không chịu thua, huơ tay múa chân loạn xạ để gỡ ra. Giằng co qua lại một hồi, Vũ Khang Y yếu thế nằm dưới thân Dạ Thuần Phong, bất quá Dạ Thuần Phong cũng không dễ dàng chế trụ được hắn. Y một tay bịt miệng hắn, một tay giữ tay phải của hắn. Hắn còn thừa tay trái cào cấu y, cào cấu không thành lại co gối đá vào hạ bộ y.
“Ngươi…a…!” Dạ Thuần Phong đau quá buông tay khỏi người hắn và rít lên.
Vũ Khang Y vênh váo ngó lại: “Ta thì sao?” Nhân lúc Dạ Thuần Phong còn chưa hết đau, hắn nhào tới cắn vào cánh tay trái của y. Dạ Thuần Phong kêu lớn: “Bỏ ra! Bỏ ra!”
Vũ Khang Y nhả răng, nhảy xuống giường cười hì hì. Hắn vừa nhớ lại nhiệm vụ của hắn là trông chừng người bệnh. Bất quá, hắn lỡ đem người bệnh ra hành hạ đôi chút nên gặp Cổ Tịch Vân liền thấy ngại.
Cổ Tịch Vân bưng chén thuốc đến cho Dạ Thuần Phong, thấy trên tay áo Dạ Thuần Phong lấm tấm máu, nhất định là do Vũ Khang Y cắn quá sâu. Dạ Thuần Phong uống thuốc xong, cũng không thèm chấp nhất với Vũ Khang Y mà hỏi Cổ Tịch Vân: “Có phải là ta sẽ uống thuốc này cho đến ngày ta chết luôn không?”
Cổ Tịch Vân thở dài nói: “Một năm qua ta đã tra hết những y thư cổ, phát hiện có một loại độc khác của Thiên Cao Quốc gọi là Hắc Cổ Liên, chính là trời sinh tương khắc với Bạch Giác Thủy. Độc đó không đoạt mạng, nhưng cần trải qua tôi luyện khắc nghiệt, dùng chính thân người làm vật dẫn. Một khi luyện thành, máu của người trúng độc sẽ trở thành thuốc giải cho ngươi. Có điều, người này cũng cần máu ngươi trở thành thuốc giải cho hắn, giống như cộng sinh lẫn nhau. Do đó, loại chất độc này chỉ vì người chí thân mà luyện.”
Vũ Khang Y không suy nghĩ, hồn nhiên nói: “Để ta luyện cho.”
Cổ Tịch Vân nhìn hắn: “Ngươi lại ham vui?”
“Không đâu. Ta muốn giúp Thuần Phong không còn chịu đau đớn.”
“Ngươi tự lo cho thân mình còn chưa xong.” Cổ Tịch Vân ngán ngẩm nói.
Dạ Thuần Phong bỗng nhìn chằm chằm vào Vũ Khang Y, trong con ngươi dấy lên sự kinh ngạc, xen lẫn chút gì đó ấm áp. Tuy nhiên, Vũ Khang Y lo cãi nhau với Cổ Tịch Vân, cơ hồ không phát hiện ánh mắt kỳ lạ của y. Y gạt ngang với giọng điệu đanh thép: “Không cần ngươi giúp.”
Vũ Khang Y quay lại hứ Dạ Thuần Phong: “Ta cứ thích vậy đó. Thân thể là của ta, ngươi quản được sao?”
“…”
Cổ Tịch Vân bắt mạch cho Dạ Thuần Phong, bắt xong mới nói: “Ngươi tạm ổn rồi, có thể xuống giường bất cứ lúc nào. Bạch Giác Thủy trong người ngươi trung bình mỗi tháng sẽ phát tác một lần, bất quá còn tùy thuộc vào tâm trạng ngươi. Nếu kích động hoặc giận dữ quá mức, nó có thể phát tác sớm hơn. Ngươi nên nhớ kỹ.”
Vũ Khang Y che miệng. Hắn không biết còn có vụ này a. Lúc nãy hắn lỡ chọc phá Dạ Thuần Phong, còn vừa đá vừa cắn y, tự nhiên cảm thấy chột dạ vô cùng.
Cổ Tịch Vân chỉ nhìn sơ đã hiểu rõ hắn nghĩ gì, nói: “Ngươi theo ta ra ngoài, để y tịnh dưỡng.”
Vũ Khang Y ray rứt lương tâm nên liền nghe theo, dù vậy trước lúc ra cửa vẫn ráng le lưỡi trêu Dạ Thuần Phong một cái rồi mới đi.
Dạ Thuần Phong kéo tay áo lên xem, vết cắn của Vũ Khang Y đúng là sâu như y nghĩ, nếu là người khác bị cắn có khi đã khóc ra nước mắt. Dạ Thuần Phong bỗng cười bất lực: “Tiểu quỷ nhà ngươi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]