Nửa canh giờ sau, nước ấm và y phục đều có đủ, Dạ Thuần Phong chần chừ nhìn năm vị hoa khôi: “Các nàng giúp đứa bé này thay y phục đi.”
Tô Ngân cười khanh khách: “Dạ công tử đùa sao? Bọn thiếp đều là nữ nhân, đứa bé này dù sao cũng là nam nhân, vẫn là Dạ công tử tự tay làm thì hơn.”
Năm vị hoa khôi kéo nhau đi hết. Dạ Thuần Phong chết trân đứng lại, nhìn nhìn đứa bé, cuối cùng miễn cưỡng lại gần cởi thắt lưng của nó ra. Y ngủ với danh kỹ đã quen, cởi đai lưng họ ra không cần nhìn cũng cởi thoăn thoắt, ngược lại, hí hoáy cùng đứa bé này cả buổi vẫn chưa cởi xong, lúc đem nó đặt được vào trong chậu tắm lại là một kỳ công khác. Sau khi xắn tay áo tạt nước qua lại khắp người đứa bé coi như gián tiếp kỳ cọ, Dạ Thuần Phong lại một lần nữa bế nó lên đặt vào giường, quấn chăn thành một cục, đẩy qua đẩy lại cho khô người. Xong xuôi đâu vào đấy, y giúp nó mặc y phục mới vào. Cả quá trình đều rất vất vả, mồ hôi nhỏ đầy trán y, thế mà đứa bé không mảy may tỉnh giấc. Dạ Thuần Phong đề phòng vạn nhất, truyền vào người đứa bé ít chân khí hộ thể.
Nửa đêm, Vũ Khang Y mơ màng tỉnh lại, đầu óc trống rỗng như người đang đi trên mây. Hắn luyện độc công bị tẩu hỏa nhập ma, thân thể teo nhỏ, nếu để Cổ Tịch Vân trông thấy sẽ trách mắng hắn một trận. Vì vậy, trước lúc bị phát giác, hắn nhanh chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chu-dai-nhan-thinh-luu-tinh/2614598/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.