Edit : dương trang
Lúc này, lại thấy ngay bên cạnh có cây cổ thụ trăm năm cao chọc trời, nàng hình như lập tức nghĩ đến cái gì, nên mở miệng nói.
"Độc Cô Ngạo Vũ, ngươi trèo lên trên cây đi!"
"Cái gì! ? Trèo lên trên cây! ?"
Nghe được lời nói của Cố Duy Nhất, trên mặt Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi hiện lên vẻ sửng sốt.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất không khỏi cau mày nói.
"Đúng vậy, bây giờ ngươi không chạy được, chỉ có thể leo lên cây thôi."
Cố Duy Nhất mở miệng thúc giục.
Mặc dù, nàng không biết đại bạch hổ có thể biết trèo cây hay không.
Nhưng hiện tại, không có lựa chọn khác.
Chỉ hy vọng, cứu binh đến nhanh một chút. . .
Ngay lúc trong lòng Cố Duy Nhất không ngừng cầu khẩn cứu binh đến, đại bạch hổ đã lao tới gần trong gang tấc.
Cố Duy Nhất lại càng không ngừng cố gắng thúc dục Độc Cô Ngạo Vũ trèo lên trên cây. Sau khi Độc Cô Ngạo Vũ bò lên được trên cây, đại bạch hổ đã lao tới. Cố Duy Nhất càng là sợ đến hét lên một tiếng, liền tính toán nhanh chóng trèo lên trên cây.
Nhưng trong lòng càng bối rối, tay chân lại càng mất đi khống chế, làm thế nào cũng trèo không nổi.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý nghĩ trèo cây, hộc tốc chạy biến nhanh như gió .
Đại bạch hổ thấy nàng bây giờ cuống cuồng chạy , cũng khổng thèm để ý đến Độc Cô Ngạo Vũ trên cây, chỉ chú tâm đuổi theo Cố Duy Nhất ở bên kia.
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chon-thanh-hau-ta-mi-lanh-de-on-nhu-yeu/1490337/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.