Cố Duy Nhất hiện tại chỉ cảm thấy chính mình là bi kịch cuộc đời!
Yên lặng ngồi ở bờ sông, gương mặt nhỏ nhắn ngăm đen, một mực duy trì ánh mắt long lanh mà đau buồn nhìn một góc 45 độ. Tư thế này, Cố Duy Nhất đã giữ thế ước chừng nửa ngày!
Nhìn thấy màu xanh thẳm này không thật sự giống bầu trời!
Đám mây trắng giống như kẹo đường, còn cả ánh mặt trời rực rỡ kia, Cố Duy Nhất đến bây giờ vẫn còn cảm giác được, chính mình là đang nằm mơ!
Khẳng định là đang nằm mơ!
Nhất định phải là làm mộng!
Bằng không, nàng thật sự muốn chết!
Chỉ tiếc, coi như Cố Duy Nhất tự thôi miên chính mình như thế nào, thì tất cả điều này đều là ảo giác, không là chân thật.
Chỉ tiếc, thực tế là tàn khốc!
Có lẽ, cũng là không quen nhìn Cố Duy Nhất ngồi ở chỗ này lừa mình dối người . Một con chim nhỏ đi ra kiếm ăn , trong lúc bay cắt ngang qua bầu trời, không nhịn được mà xả ra một bãi phân chim ở giữa không trung.
Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trời cao hình như có vật gì rơi xuống, lại 'Bẹp' một tiếng, rơi ngay trên mặt mình.
Có hơi xon xót, nong nóng, thôi thối . . .
Mới đầu, Cố Duy Nhất còn không biết là vật gì vậy, không khỏi đưa tay sờ một cái.
Đến lúc thấy trên đầu ngón tay là món phân chim trăng trắng xam xám kia, Cố Duy Nhất cũng không chống đỡ nổi nữa, hoàn toàn sụp đổ !
"A a a a a a a a. . . Trời ạ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chon-thanh-hau-ta-mi-lanh-de-on-nhu-yeu/1490300/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.