"Thật xin lỗi, Nhạc nhi, trẫm đến chậm. . ."
Nam nhân mở miệng, cả hai tay dùng sức ôm Đồng Nhạc Nhạc, giống như muốn khảm Đồng Nhạc Nhạc vào trong thân thể của mình, không bao giờ chia lìa nữa .
Bị nam nhân dùng sức ôm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều sắp đứt lìa, chỉ là, giờ này khắc này, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy thật hạnh phúc thật hạnh phúc.
Một năm nay, nàng mất đi trí nhớ, không biết chính mình là ai, mặc dù bên người có Linh nhi hảo tri kỷ như vậy, còn có Độc Cô Ngạo Phong chăm sóc nàng từng li từng tí, chỉ là trong lòng của nàng dường như có một khoảng trống, giống như thiếu cái gì đó.
Hiện nay, bị nam nhân này ôm thật chặt, mặc dù nàng còn không biết trước kia bọn họ đã xảy ra chuyện gì, không khôi phục trí nhớ nhưng lại cảm giác được, niềm hạnh phúc ngọt ngào này phát sinh từ đáy lòng.
Tại giờ này khắc này, coi như cả trời đất đều sụp đổ, nàng cũng không sợ hãi nữa.
"Lăng Thương, chỉ cần ngươi tới là tốt rồi. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong giọng nói không dấu được sự ỷ lại.
Nghe vậy, thân thể nam nhân không khỏi chấn động mãnh liệt, không nói thêm gì nữa, chỉ là hai tay ôm Đồng Nhạc Nhạc càng thêm dùng sức.
Lập tức, hai chân điểm một cái, nhanh chóng xông ra bên ngoài.
Huyền Lăng Thương võ công cao cường, khinh công tốt, chỉ là chỗ này vô cùng nguy hiểm, hơn nữa mấy ngày trước ở đây mưa to, bùn đất đã sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chon-thanh-hau-ta-mi-lanh-de-on-nhu-yeu/1490298/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.