Càng nghĩ, trong lòng Tử Ngữ càng tức giận.
Tử Kiều, ngươi mắc nợ ta nhiều lắm!
Ngươi không nên tranh đoạt chủ nhân với ta!
Nỗi oán hận trong đầu, giống như một con độc xà, không ngừng lan tràn ra oán độc ở trong lòng …
Chỉ là, Tử Ngữ am hiểu ngụy trang.
Cho dù trong lòng có bao nhiêu oán hận độc ác, nhưng trên mặt vẫn như trước là một bộ mặt điềm đạm đáng yêu.
“Chủ nhân, nô tì làm như vậy, là có nỗi khổ trong lòng! Lúc ấy, người của hoàng thượng chạy tới, nếu nô tì không có làm như vậy, dẫn dắt rời đi sự chú ý của Hoàng Thượng, chủ nhân với nô tì làm sao có thể thoát thân!? Kỳ thật, sau khi nô tì đẩy tỉ tỉ xuống nước, nô tì cũng rất lo lắng. Chỉ là, nô tì biết, nếu như tỉ tỉ rơi xuống hồ, Hoàng Thượng khẳng định sẽ cứu nàng, cho nên, nô tì là nghĩ tốt cho chúng ta, mới quyết định làm như vậy…”
Tử Ngữ mở miệng, nói làm chuyện một cách miễn cưỡng, rất thương cảm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn giống như chịu qua bão táp mưa sa, càng là xinh đẹp động lòng người.
Hơn nữa, khóe miệng nàng có tơ máu, nếu như thay đổi là người bên ngoài nhìn vào, càng là không khỏi lộ vẻ xúc động…
Tuy nhiên, nam nhân đứng ở trước mặt nàng, phảng phất như tâm địa như được làm từ sắt đá, nhất điểm không hề di chuyển.
Thấy vậy, trong lòng Tử Ngữ khổ sở rất nhiều, không khỏi mở miệng nói lại lần nữa.
“Chủ nhân, nô tì làm tất cả, đều là vì chủ nhân. Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chon-thanh-hau-ta-mi-lanh-de-on-nhu-yeu/1490248/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.