Chương trước
Chương sau
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn đang đau bụng, huyết mâu của Huyền Lăng Thương lại nhẹ nhàng quét nhanh một lượt.
Khi nhìn thấy khuôn mặt Đồng Nhạc Nhạc hơi tái nhợt, hắn giống như nghĩ đến cái gì đó, huyết mâu chợt lóe lên một cái, bạc môi mở miệng nói.
"Trẫm chút nữa còn phải bàn quốc sự với các đại thần, ngươi cứ lui xuống trước đi! Hôm nay để Lý Tường hầu hạ trẫm là được rồi."
Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhạt nhòa. Vừa dứt lời liền để đôi đũa xuống, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, đầu tiên là sửng sốt, trong lòng lại xẹt qua vài phần nghi hoặc.
Dù sao, trước đây khi Huyền Lăng Thương bàn bạc quốc sự, nàng cũng chỉ là hầu hạ ở bên ngoài.
Hôm nay tại sao Huyền Lăng Thương lại đột nhiên yêu cầu Lý Tường hầu hạ hắn đây!?
Trong lòng nghi hoặc, nhưng Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
Dù sao hiện tại nàng thực sự là cảm thấy không khỏe.
Tuy nói đã uống thuốc, không còn đau đớn như trước kia nữa, nhưng bây giờ nàng cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Cho nên hiện tại, những lời này của Huyền Lăng Thương đối với nàng mà nói, là tốt không còn gì bằng.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cung kính đáp 'dạ' một tiếng rồi nhanh chóng thu dọn điểm tâm trên bàn, sau đó xoay người rời khỏi.
Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên không thấy được, sau khi nàng xoay người rời đi, huyết mâu sâu thẳm kia liền gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, thâm thúy, âm u không rõ. . .
. . .
Đại di mụ đã đến đã ba ngày, rốt cuộc cũng kết thúc. Đồng Nhạc Nhạc liền thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao, mỗi lần đại di mụ đến, cũng chính là lúc nàng căng thẳng, phiền não, sợ hãi nhất.
Mỗi lần phải thay 'Băng vệ sinh' nàng đặc chế, đều phải nhanh nhanh chóng chóng trở về tiểu viện để tránh bị người khác phát hiện.
Lo lắng, sợ hãi như vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhiều lúc quả thực cũng thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Chỉ là, nàng cũng biết, muốn ở lại bên cạnh Huyền Lăng Thương, nhất định phải trả giá…
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn đang mải mê suy nghĩ, trà trên tay cũng đã chuẩn bị xong.
Đang định đưa cho Huyền Lăng Thương, bỗng dưng Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử từ bên ngoài đi vào.
Sau nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc, nhóm người Tiểu Lô Tử liền trưng ra vẻ mặt quái dị, mở miệng nói.
"Ai, Tiểu Nhạc Tử, ngươi biết chưa!? Thiên kim của Lý đại nhân hôm qua bị hái hoa tặc làm bẩn đấy!"
"Cái gì!? Thiên kim của Lý đại nhân ?"
Thấy Tiểu Lô Tử nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức nghĩ đến cái gì đó, mở miệng hỏi.
"Ta nghe nói, thiên kim của Lý đại nhân dung mạo như hoa như ngọc, Lý đại nhân vô cùng sủng ái….nàng đối với vị hôn phu tương lai càng kén chọn, làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy được cơ chứ ! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cau đôi mày lại, hiển nhiên là có chút tiếc hận đối với với vị thiên kim này.
Dù sao,ở triều đại này, sự trong sạch của nữ nhân là vô cùng quan trọng. Một khi chưa lập gia đình mà bị người khác làm bẩn, không thể tránh được việc bị người khác dè bỉu, thêm mắm dặm muối. Nếu là người nhu nhược chịu không nổi, thậm chí sẽ làm ra việc dại dột nữa đấy.
Khi Đồng Nhạc Nhạc còn đang mải mê suy nghĩ, Tiểu Quế Tử thấy bộ dáng đầy kinh ngạc của Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức mở miệng.
"Đúng vậy a, mỗi lần Lý đại nhân nói đến ái nữ của hắn đều là bộ dáng tự đắc, nhưng hôm qua nàng lại bị hái hoa tặc làm bẩn, ta còn nghe nói, hôm qua thiên kim của Lý gia còn đòi sống đòi chết thắt cổ tự tử nữa đấy, Lý đại nhân hôm nay cũng không có vào triều đâu!"
"Trừ thiên kim của Lý đại nhân ra, ta còn nghe nói, gần đây trong Kinh thành không ít cô nương chưa xuất giá xinh đẹp cũng bị hái hoa tặc này làm bẩn. Hái hoa tặc này nghe nói võ công cao cường, lại biết khinh công, đến không bóng hình, vô tung vô tích, cho dù phái đi bao nhiêu người đi bắt hắn cũng đều tay không quay về. Ai, nếu như vẫn không bắt được hái hoa tặc này, cũng không biết có bao nhiêu cô nương trong sạch bị hắn làm bẩn . . ."
Nói đến đây, nét mặt Tiểu Quế Tử không khỏi có hơi khiếp đảm.
Dù sao, trong nhà hắn cũng có vài muội muội. Nếu như bị hái hoa tặc kia biết đến thì phải làm thế nào đây! ?
Nghe Tiểu Quế Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc đầy bất đắc dĩ, đối với hái hoa tặc kia lại càng hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt.
Chỉ là, nàng thân ở trong cung, lại một chút võ công cũng sẽ không có , hiện tại trừ phi ở ngoài cung cũng không làm được cái gì .
Đồng Nhạc Nhạc lại nhìn một chút sắc trời bên ngoài, nghĩ đến mới vừa rồi cùng Tiểu Quế Tử tán gẫu quên đi giờ giấc, đáng nhẽ ra lúc này Huyền Lăng Thương đều phải uống một tách trà thơm.
Nghĩ tới đây, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hoảng hốt, lập tức mở miệng nói.
"Nha, không nói chuyện với các ngươi nữa, ta đi đưa trà cho Hoàng thượng!"
Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc cũng không nói thêm câu nào liền lập tức vội vội vàng vàng chạy về phía Ngự Thư Phòng.
Nghĩ đến Huyền Lăng Thương đang ở trong đó, mới vừa rồi lại cùng Tiểu Lô Tử bọn họ nói chuyện phiếm làm chậm trễ không ít thời gian, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bước nhanh hơn.
Không ngờ, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc mải nóng lòng chạy, lại đâm sầm vào một bóng dáng cao to ở lối ngoặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.