Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy tiểu cung nữ đột nhiên đi vào Trà Thủy Gian ( phòng pha trà ),hơn nữa còn khóc sướt mướt, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy...tiểu cung nữ này, là tiểu cung nữ mới chuyển tới Dưỡng Tâm điện bọn họ, tên gọi Thúy Lan.
Thúy Lan tuổi chừng mười bốn mười lăm, là người ít tuổi nhất trong Dưỡng Tâm điện, hơn nữa vóc người xinh đẹp dễ thương, khuôn mặt bầu bĩnh, nên rất được mọi người ưa thích. Đồng Nhạc Nhạc thường xoa nắn gương mặt của nàng, mỗi lần như vậy Thúy Lan đều ngượng ngùng né tránh. Nhưng mà, trên mặt luôn cười ha hả, bộ dáng không buồn không lo.
Hiện tại, nhìn thấy Thúy Lan khóc như bão táp mưa sa, không ngừng dùng ống tay áo lau nước mắt, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật mình một cái, lập tức nhíu mi đi tới, mở miệng hỏi.
"Thúy Lan, ngươi làm sao !? Đang yên lành tại sao lại khóc !? Không lẽ có người khi dễ ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta đi tìm hắn tính sổ!"
Đồng Nhạc Nhạc nói, lòng đầy căm phẫn, phải biết rằng, Thúy Lan dung mạo dễ thương, bình thường cũng chỉ có mình nàng bắt nạt người khác. Hôm nay lại bị người khi dễ, bảo sao nàng không tức !?
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc mặt mày tức giận, Thúy Lan vốn đang thương tâm khóc, nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày tức giận, dáng vẻ muốn thay nàng trút giận, mặc dù trong lòng nàng rất cảm động, nhưng cũng rất bối rối.
Vội vàng đưa tay kéo ống tay áo Đồng Nhạc Nhạc, Thúy Lan mở miệng bối rối nói.
"Tiểu Nhạc Tử ngươi không nên xúc động, ta, ta không sao..."
Thúy Lan vừa nói, vừa cúi đầu giấu đi khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tuy là như thế, nhưng Đồng Nhạc Nhạc vẫn nhìn thấy được năm dấu ngón tay màu đỏ trên mặt nàng...
Thấy vậy, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạclập tức trợn lên một cái, đưa tay nâng mặt Thúy Lan lên. Sau khi nhìn thấy dấu bàn tay rõ ràng trên mặt Thúy Lan, Đồng Nhạc Nhạc chỉ thấy lửa giận trong lòng ngày càng tăng.
"Nói, là ai lá gan lớn như vậy, lại dám đánh ngươi !? Ta phải giáo huấn hắn thật tốt, cho hắn biết, người của điện Dưỡng Tâm chúng ta không phải là dễ ức hiếp!"
Đồng Nhạc Nhạc nổi giận đùng đùng, vừa nói, vừa xắn ống tay áo, bộ dáng muốn đánh người. Thấy vậy, Thúy Lan cũng quên cả khóc, đưa tay gắt gao lôi kéo ống tay áo Đồng Nhạc Nhạc, chỉ sợ Đồng Nhạc Nhạc nhất thời xúc động, sẽ làm chuyện sai lầm.
"Tiểu Nhạc Tử ngươi đừng xúc động a, xúc động là ma quỷ, đây không phải là điều ngươi hay nói sao !?"
"Hừ, dám đánh người của ta, quả thực là ăn gan hùm mật gấu, nếu như ta không tìm hắn tính sổ, sau này người khác đều sẽ cưỡi lên đầu ta!"
Đồng Nhạc Nhạc càng nói càng nóng, liền định gỡ tay Thúy Lan lao đi.
Vào đúng lúc này, Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử đột nhiên từ bên ngoài vào.
Từ sau khi Tiểu Quế Tử được thăng lên Nhị Đẳng Thái Giám, Đồng Nhạc Nhạc liền làm chủ, chuyển Tiểu Quế Tử đến điện Dưỡng Tâm.
Ba người bọn họ là bạn tốt, cho nên chỉ cần một ánh mắt, mọi người liền hiểu rõ tâm ý đối phương.
Hiện tại, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử đang nói chuyện tới đây, đi tới nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc và Thúy Lan đang lôi lôi kéo kéo, trên mặt liền sửng sốt.
"Nha, lúc này các ngươi. . ."
"A, chúng ta cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không thấy a..."
Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử nói, vô cùng ngầm hiểu xoay người, bộ dáng chúng ta cái gì cũng không hề thấy.
Nghe được lời Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử, lại thấy bọn họ nhất tề xoay người làm bộ như cái gì cũng không có thấy. Trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức lại cúi đầu nhìn bộ dáng hiện tại của mình và Thúy Lan, lập tức hiểu được.
Chỉ thấy giờ phút này, Thúy Lan đang đưa tay gắt gao lôi kéo ống tay áo nàng, hơn nữa mới vừa rồi ra sức tránh né, y phục trên người nàng mở ra không ít.
Hiện tại bộ dáng nàng và Thúy Lan, mới đầu nhìn qua, thật sự mờ ám.
Tuy nói, trong mắt người ngoài, nàng là một thái giám.
Chỉ là, thái giám cũng là người, mặc dù đã trúng một đao không làm gì được nữa, nhưng cũng có thất tình lục dục.
Cho nên trong hoàng cung , thái giám cung nữ mến nhau chỗ nào cũng có, còn có thái giám cưới lão bà cơ! Không trách được Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử nhìn thấy bộ dáng của nàng và Thúy Lan , sẽ phát sinh hiểu lầm.
Sau khi nghĩ rõ điểm đó, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng, mở miệng quát Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử đứng ở cửa .
"Tiểu Quế Tử, các ngươi đi vào!"
"Ặc, vậy quá không tiện đi !?"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử bọn họ cũng không vào, chỉ đứng tại cửa nói.
Nghe vậy, đứng ở một bên Thúy Lan cũng nhìn ra cái gì, lập tức buông lỏng tay đang lôi kéo ống tay áo Đồng Nhạc Nhạc, hai gò má lập tức hồng, trên mặt, lộ vẻ ngượng ngùng.
Thấy gương mặt ngượng ngùng của Thúy Lan, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Được rồi, các ngươi đã hiểu lầm rồi, nhanh lên một chút, lại đây đi!"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử mới lê sền sệt chân trên mặt đất từ ngoài cửa đi vào.
Đồng Nhạc Nhạc chỉnh lý trang phục xong, ngẩng đầu nhìn ba người mặt mày không được tự nhiên, không thể làm gì khác hơn là thở dài, mở miệng giải thích.
"Tiểu Quế Tử các ngươi vừa rồi phát sinh hiểu lầm."
"Ặc, phát sinh hiểu lầm cái gì !? Kỳ thật, ta đã sớm nhìn ra..."
Tiểu Lô Tử mở miệng nói khẽ, âm lượng tuy nhỏ, nhưng Đồng Nhạc Nhạc vẫn nghe được.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhướn nhướn hàng mi xinh xắn, mở miệng hỏi.
"Ngươi nhìn ra cái gì !? Hả !?"
Hiện tại bộ dáng nàng và Thúy Lan, mới đầu nhìn qua, thật sự mờ ám.
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại còn bộ dạng tràn đầy trêu chọc của nàng, Tiểu Lô Tử mặt mày méo xẹo một cái, quanh co một hồi, cuối cùng cũng không nói ra.
Trái lại Tiểu Quế Tử ở một bên, nhanh mồm nhanh miệng, mở miệng nói.
"Ý của Tiểu Lô Tử là, hắn sớm đã nhìn ra ngươi thích Thúy Lan!"
Nghe được lời Tiểu Quế Tử nói, Thuý Lan đứng ở một bên, hai gò má càng đỏ hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, chỉ thiếu nước không có vùi đầu vào trong ngực.
Trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng thẹn thùng.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy buồn cười, lại sợ... hiểu lầm này nếu tiếp tục như vậy, càng không thể thu thập, lập tức mở miệng nghiêm túc nói.
"Các ngươi toàn suy nghĩ miên man, đúng, ta là thích Thúy Lan. Nhưng mà, cái thích của ta, chỉ là xem Thúy Lan thành muội muội mà thích! Cho nên sau này các ngươi sau này đừng có lại suy nghĩ lung tung!"
Thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày nghiêm túc, cũng không giống như là đang nói dối chút nào, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử mới gật đầu.
"Thì ra là thế!"
Khác với Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, Thúy Lan trên mặt lại xẹt qua những tia mất mát...
Dù sao, người... này tuy là thái giám, vóc người lại tuyệt sắc, hơn nữa lại là người khôi hài, không khiến cho mọi người thích cũng khó !?
Chỉ tiếc...
Trong lúc Thúy Lan thở dài trong lòng, chỉ thấy Đồng Nhạc Nhạc dường như nghĩ đến cái gì, lập tức quay đầu, đối với Thúy Lan mở miệng hỏi. "Đúng rồi Thúy Lan, mới vừa rồi ngươi là bị ai đánh !? Hiện tại ngươi nói cho ta biết, ta đi tìm hắn tính sổ!"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, trên mặt Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.
"Cái gì! ? Thúy Lan bị người đánh! ? Ai có lá gan lớn như vậy, lại ngay cả người của điện Dưỡng Tâm chúng ta cũng dám đánh! ? Người ta nói, đánh chó đều phải ngó chủ nhân đây! Chẳng lẽ là người kia ngay cả Hoàng thượng cũng không sợ sao! ?"
"Cái gì !? Thúy Lan bị người đánh !? Ai lá gan lớn như vậy, liền ngay cả người của Dưỡng Tâm điện chúng ta cũng dám đánh !? Người ta nói, đánh chó cũng phảinhìn mặt chủ nhân đây! Chẳng lẽ người kia ngay cả Hoàng thượng cũng không sợ sao !?"
Lời Tiểu Quế Tử vừa nói ra, đầu lập tức trúng một quyền của Đồng Nhạc Nhạc.
"Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy !? Lại lấy cái gì so sánh thành cẩu !? Ngươi muốn chết a!"
"Ặc... Ha ha, ta, ta không phải nhất thời nhanh miệng sao! ? Thật xin lỗi, ta nói nói bậy..."
Tiểu Quế Tử là người thô lỗ, tự thấy mình nói sai, lập tức cười ha ha làm lành.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ tức giận trợn mắt liếc mắt hắn, lập tức ánh mắt lại rơi trên người Thúy Lan.
Thấy Đồng Nhạc Nhạc ba người ánh mắt nhất tề rơi trên người mình, một bộ dáng không hỏi ra kết quả không ngừng.
Thúy Lan thấy vậy, không thể làm gì khác hơn là mấp máy đôi môi đỏ mọng, mở miệng nói nhỏ.
"Là, là An tiểu thư..."
"An tiểu thư !?"
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, không khỏi thì thào một tiếng, lập tức dường như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt mở to.
"Ngươi nói là An Y Na !?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.