Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong lập tức bị hù dọa bối rối .
Thấy Huyền Lăng Thương không nói một lời liền đi ra khỏi nhà , Huyền Lăng Phong lập tức cuống quít đuổi theo.
"Hoàng huynh, đợi đệ đã . . ."
Nghe thấy Huyền Lăng Phong nói như vậy, lại thêm dáng vẻ bối rối , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền đắc ý không thôi.
Hừ hừ!
Cái gì là tự làm bậy, không thể sống! ?
Muốn giả làm ma quỉ hù dọa nàng! ?
Hiện tại, Huyền Lăng Phong là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bĩu một cái, trên mặt càng là đầy vẻn đắc ý .
Tuy nhiên, đúng vào lúc Đồng Nhạc Nhạc đắc ý cười trộm ,Huyền Lăng Thương vốn đã ra đến ngoài sân đột nhiên xoay người lại, huyết mâu động lòng người sắc bén kia liền chiếu thẳng tắp tới chỗ nàng .
Ngay lúc tiếp xúc với ánh mắtsắc bén sâu thăm thẳm kia của Huyền Lăng Thương , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật thột một cái.
Sau đó nụ cười trên mặt, lập tức cứng đờ.
Dù sao, nàng căn bản chưa từng nghĩ đến, Huyền Lăng Thương đã xoay người rời khỏi đây lại đột nhiên quay lại nhìn về phía nàng.
Điểm chết người chính là, giờ phút này nàng lại đang đắc ý cười đây!
Mặc dù, nụ cười đó nàng đã một mực kiềm chế được, chỉ là, thông minh như Huyền Lăng Thương, thì làm thế nào mà không phát hiện ra cái gì! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc càng là sợ đến mồ hôi lạnh đầm đía như tắm, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chon-thanh-hau-ta-mi-lanh-de-on-nhu-yeu/1489960/chuong-115-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.