Nghe được lời nàycủa Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc không chút nào giấu diếm, vội vàng không ngừng gật đầu, mở miệng cười nói.
"Đúng vậy, kỳ thật trước kia nô tài không hiểu gì về các loại cầm. Chỉ là, từ khi nghe Vương gia đánh đàn , liền bị mê hoặc sâu sắc. Đặc biệt, nhìn thấy dáng vẻ lúc Vương gia đánh đàn thật là đẹp mắt, nên ảo tưởng, nếu như có một ngày nô tài cũng học được đánh đàn, thật là tốt biết bao a! ?"
Đồng Nhạc Nhạc nói tới đây, bộ dáng say mê hoan hỉ , hai tay chắp lại, vẻ mặt hi vọng.
Tuy nhiên sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc dường nhưlà nghĩ đến cái gì, đôi mắt nhung rạng rỡ ngời ngời chợttối sầm lại, phảng phấtnhư cây nến đột nhiênbị dập tắt , bốn phía hoàn toàn xám xịt.
Âm thanh tiếp theo, cũng mang một tia bất đắc dĩ cùng thất vọng.
"Đáng tiếc, nô tài thân phận hèn mọn, coi như muốn học đánh đàn cũng không thể. . ."
Nói tới đây, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không che dấu nổi buồn bã mất mát.
Nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt mặt mày thất vọng , hàng mi thanh tú ngời ngời kia của Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái.
Bởi vì tiểu thái giám này, từ lần đầu tiên nhìn thấy mình, hắn luôn mang vẻ mặt lạc quan cười hì hì .
Cho dù là bị quản sự thái giám tận lực làm khó dễ đều kệ, trên mặt đều tràn đầy lạc quan và hy vọng.
Cho nên hiện tại nhìn thấy tiểu thái giám này mặt mày thất vọng , Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chon-thanh-hau-ta-mi-lanh-de-on-nhu-yeu/1489948/chuong-111-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.