Đồng Nhạc Nhạc nghe được âm thanh bất thình lình, nàng hoàn toàn tỉnh giấc, mắt nhung hơi mở ra, nhìn đến nơi phát ra âm thanh.
Song, đối diện nàng là một đôi hắc mâu hiền hòa thân thiết.
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hiên lên vẻ vô cùng sửng sốt, sau đó hơi nở nụ cười, mở miệng nói.
“Tiếng đàn của Lan Lăng Vương thật dễ nghe!”
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa tiến vào bên trong đình nghỉ mát.
Nghe Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, lại thấy nàng tiến vào đình nghỉ mát, Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi cong đôi môi đỏ mọng, cười cười, ôn hòa đến mê người.
“Tiểu Nhạc Tử đến từ lúc nào?”
Nghe những lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là hành lễ với hắn, sau đó mới mở miệng cười nói.
“Đến được một lúc rồi, nhưng mà lúc đó vương gia đang gảy đàn, cho nên không dám quấy rầy.”
“Ha ha, thì ra là thế.”
Nhìn thấy nụ cười ôn hòa trên mặt Lan Lăng Thiệu Giác, hơn nữa tiếng nói dịu dàng đến mê người, nghe thấy thật thoải mái, phảng phất như một bó đuốc ấm áp sáng rỡ, chiếu thẳng tắp vào lòng nàng.
Khiến cho thế giới vốn đang u ám của nàng dần dần khôi phục lại ánh sáng.
Đồng Nhạc Nhạc thích người nam nhân ôn hòa nho nhã này…
Bởi vì, người nam tử trước mắt này, trên mặt luôn thường trực một nụ cười dịu dàng.
Đối xử với người khác cũng không vì thân phận của người đó mà thiên vị.
Cho nên không chỉ có người trong cung mới thích hắn, nàng càng thích hắn hơn.
Nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chon-thanh-hau-ta-mi-lanh-de-on-nhu-yeu/1489946/chuong-111-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.