Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền toét miệng cười một tiếng.
“Mọi người tới sớm ha!”
Dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc quét mắt nhung hướng tới tẩm thất, thấy phòng ngủ vãn còn im ắng, không khỏi thấp giọng hỏi.
“Hoàng thượng còn chưa dậy sao?”
“Khởi bẩm Nhạc công công, Hoàng thượng là lúc này mới dậy!”
Một tiểu thái giám mới dứt câu, liền nghe được trong phòng ngủ truyền đến một giọng nam nhân trầm thấp khàn khàn .
“Vào đi!”
Giọng hắn mang theo chút lười biếng, vào giờ khắc này nghe càng nam tính cùng quyến rũ!”
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rùng mình, lại thấy hai tiểu thái giám nhanh chóng mở cánh cửa trạm trổ hoa văn ra.
Theo một khắc cánh cửa kia bị đẩy ra, Đồng Nhạc Nhạc bắt gặp ánh mắt các cung nhân dổ dồn vào mình, khuôn mặt vốn đang sững sờ, lại đột nhiên hiểu ra, Đồng Nhạc Nhạc nhấc chân dẫn đầu đoàn người hướng vào tẩm thất.
Nền đá xanh trên mặt đất sáng đến mức soi được cả bóng người, lụa mỏng rủ xuống đất, cửa sổ mở lớn, gió thổi hiu hiu, sa trướng tung bay.
Đỉnh đồng màu vàng đặt một bên, giờ phút này vẫn còn đốt an thần hương, cả căn phòng ngập tràn một mùi thơm ngát…
Trước mắt nàng mọi thứ trang nhã xoa hoa này lại quen thuộc đến vậy!
Dù khoảng thời gian Đồng Nhạc Nhạc ở đây chỉ ngắn ngủi hai ba tháng nhưng nàng cả đời này sẽ không quên.
Tại gian tẩm thất xa hoa này, có rất nhiều kỉ niệm giữa nàng cùng Huyền Lăng Thương.
Ví dụ như cái bàn gỗ lim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chon-thanh-hau-ta-mi-lanh-de-on-nhu-yeu/1489922/chuong-104-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.