Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc vốn vẫn còn đạng tự kỷ hoan hỉ trong gương, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới quay đầu nhìn về hướng Huyền Lăng Thương . Vào một khắc nhìn thấy Huyền Lăng Thương kia, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc là hoan hỉ. Cũng không biết tại sao! Nàng chỉ muốn nói rõ cho hắn, hiện tại nàng đã là người, hơn nữa, còn là một Đại mỹ nhân tuyệt sắc nữa! Chỉ là, chứng kiến trên mặt nam nhân lộ rõ vẻ nghi hoặc tìm tòi nghiên cứu. Nên những lời này, lại tắc nghẽn tại cổ họng nàng, cũng không nói ra được. Dù sao, Chuyện Bạch nương tử - Hứa Tiên nói cho nàng, nếu như nàng thực sự nói như thế cho Huyền Lăng Thương, nàng nên giải thích tất cả điều này như thế nào! ? Chẳng lẽ là, nàng thật sự muốn tự mình nói tất cả chuyện tình cho Huyền Lăng Thương. Chính là, Huyền Lăng Thương hắn sẽ tin tưởng sao! ? Nếu như tin, hắn có thể đối đãi với nàng như yêu quái , lại diệt nàng! ? Thiết nghĩ , mặc dù nàng đã biến thành người , nhưng lại vẫn là một thiếu nữ trói gà không chặt! Nếu như Huyền Lăng Thương thật sự coi nàng như là yêu quái , thì nàng chỉ còn một con đường chết ! Trong lòng đang nghĩ ngợi, Đồng Nhạc Nhạc hé mở đôi môi đỏ mọng, liền bắt đầu ấp úng . "Ta, ta, là . . ." Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt. Mắt nhung cụp xuống, đúng là ảo não không thôi. Tuy nhiên, sau khi nàng nhìn thân thể không mặc quần áo của mình, dường như lập tức ý thức được cái gì . Đôi mắt lại lần nữa trợn ngược thật to, trong mắt lộ vẻ chấn động kinh ngạc bối rối ngượng ngùng! Trời ạ! Giết nàng đi! ? Vừa rồi nàng chỉ lo được soi gương, lại quên , hiện tại chính là nàng không mặc quần áo! Hơn nữa, Huyền Lăng Thương đang đứng trước mặt nàng. . . Sau khi ý thức được điểm này , Đồng Nhạc Nhạc càng là ngượng ngùng chỉ còn thiếu nước không có trực tiếp tìm một kẽ nứt trên mặt đất để chui vào! Thật sự rất dọa người ! Trong lòng ngượng ngùng vô cùng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang nhanh chóng bừng lên, bốc thẳng lên tới đỉnh đầu . Hai gò má hầm hập nóng bỏng, coi như không đi soi gương thì Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, mặt mình hiện tại khẳng định đỏ đến mức có thể so sánh với mông Hầu Tử ! Trong lòng ngượng ngùng vô cùng, lại đương đầu ánh mắt trần trụi nóng bỏng của nam nhân kia , Đồng Nhạc Nhạc xấu hổ đếp sắp muốn độn thổ cho xong. Cuối cùng, đôi mắt bối rối kia nhanh chóng liếc nhìn một khắc khắp bốn phía. Sau khi nhìn thấy mấy món nội y giắt trên bình phong , Đồng Nhạc Nhạc lập tức không hề nghĩ ngợi, liền cầm lấy rồi nhanh chóng mặc vào . Đối với hành động của thiếu nữ trước mắt , càng làm cho Huyền Lăng Thương trăm suy nghĩ cũng không giải đáp được . Dù sao, hắn đã quan sát chung quanh một lượt . Cho dù nơi nào, cũng không có trang phục của nữ nhân này. Như vậy, nữ nhân này, rốt cuộc là vào bằng cách nào! ? Chẳng lẽ là, thật sự ăn mặc hoàn toàn xích lõa mà vào đây sao! ? Điều này khẳng định không có khả năng! ? Chỉ là, nữ nhân này không phải muốn cám dỗ hắn sao! ? Tại sao hiện tại lại có vẻ ngượng ngùng cầm lấy trang phục để mặc! ? Hơn nữa, món trang phục là của hắn. . . Nhìn thấy nữ nhân trước mắt bối rối mặc nội y của chính mình . Nữ nhân vóc người xinh xắn lanh lợi, sau khi mặc vào nội y của , vạt áo quả thực kéo dài tới mặt đất ! Ống tay áo thật dài, đã hoàn toàn che kín đôi tay trắng nõn nà của nữ nhân kia . Tuy là như thế, lại khiến cho thiếu nữ nhìn qua, càng tỏ ra xinh đẹp đáng yêu, gợi cảm mê người. . . Cũng khiến cho Huyền Lăng Thương thấy, huyết mâu không khỏi tối sầm lại. . . Ánh mắt nhìn thiếu nữ càng có thêm vài phần thèm muốn mờ ám không rõ . . . Không biết tâm tư của Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này đã sớm kinh sợ, lòng dạ rối bời. Đầu tiên là bị chuyện chính mình hóa thành hình người hù dọa , nàng còn chưa tiêu hóa hết sự thực này. Hiện nay, chính mình khỏa thân lại bị nam nhân trước mắt thấy, khiến cho nàng ngượng ngùng sắp ngất. Tuy nói, nàng đã sống hai mươi ba năm , chính là, lại chưa từng làm bất cứ hành động thân mật nào cùng một người đàn ông ! Chớ nói chi là, bị một người đàn ông thấy chính mình lõa thể ! Giờ phút này, lại đương đầu huyết mâu nóng rực sắc bén của nam nhân , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc phảng phất có mười lăm cái thùng đè nặng lên , tâm thần bất định, thấp thỏm bất an. . . Đặc biệt, Huyền Lăng Thương có lẽ lần đầu tiên dùng như vậy ánh mắt nhìn thấy nàng! Ánh mắt nam nhân, động lòng người, tối tăm, cực nóng, phảng phất, bên trong có một đám lửa đang thiêu đốt hừng hực . . . Ngọn lửa nnóng rực kia, dường như cơ hồ phải đốt cháy nàng . . . Cảm giác được điều này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim đập thật là dữ dội, thật là nhanh! Nhanh, phảng phất như muốn nhảy vọt từ trong cổ họng ra ngoài! Đặc biệt, khi nàng thấy nam nhân đứng ở nơi đó , giờ phút này đang từng bước từng bước đi tới chỗ mình . Cùng với nam nhân từng bước từng bước tới gần, Đồng Nhạc Nhạc càng thấy lòng dạ rối bời . Dù sao, nàng bây giờ, đã không còn là con tiểu điêu nhi lông xù dễ thương kia nữa ! Hiện nay, đối với Huyền Lăng Thương mà nói, nàng là kẻ hoàn toàn xa lạ, khả nghi! Dù sao, nơi này chính là tẩm điện hoàng đế, bên ngoài có thị vệ canh gác dày đặc. Nàng lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, hơn nữa, vẫn còn toàn thân xích lõa! Đừng nói là Huyền Lăng Thương sẽ hoài nghi, thay đổi là nàng, nàng cũng sẽ nghi ngờ! Cho nên hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết, nên đối mặt nam nhân trước mắt này như thế nào . . . Ánh mắt đầy vẻ căng thẳng kia, gắt gao nhìn chăm chú nam nhân đang từng bước tới gần . Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời, hai chân càng là theo bản năng lui về phía sau . Cho đến khi phía sau lưng nàng chạm vào bức tường cứng ngắc lạnh như băng kia ! Nàng, đã không thể lui nữa! Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm nam nhân đang từng bước tới gần! Chỉ thấy nam nhân khi đến cách nàng một bước , liền dừng lại, không đến gần nữa. Nhưng mà ánh mắt sắc bén đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu kia, lại cũng không hề rời khỏi người nàng một phân . "Ngươi, rốt cuộc là ai! ? Tại sao lại xuất hiện trong tẩm điện của trẫm! ? Sự kiên nhẫn của trẫm có hạn, không nên ép trẫm lại lặp lại một lần." Nam nhân mở miệng, giọng nói trầm thấp lạnh như băng, bên trong mang theo sự uy nghiêm không thể bỏ qua ! Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi kinh động mãnh liệt! Dù sao, Huyền Lăng Thương cho tới bây giờ cũng không từng dùng giọng điệu nghiêm túc mà uy nghiêm như vậy để nói với nàng nói. Hiện nay, đương đầu ánh mắt sắc bén của nam nhân này , lại thêm giọng điệu đầy cảnh giác lạnh như băng , khiến cho trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật thột một cái, bắt đầu cảm thấy khó thở. Đôi môi đỏ mọng mở ra, liền nhẹ nhàng nhúc nhích. "Ta, cái...này, ta là. . ." "Ngươi cái gì! ? Nói gì! ? Chẳng lẽ, ngay cả chính mình là ai, ngươi cũng không biết sao! ?" Nhìn thấy thiếu nữ trước mắt, cúi đầu cụp mắt, mặt mày căng thẳng ấp úng, đúng là không nói nổi một câu . Dáng vẻ căng thẳng bối rối kia, rơi vào trong mắt Huyền Lăng Thương, lập tức cảm giác thú vị! Mặc dù thân phận nữ nhân này thành câu đố, lại phi thường khả nghi. Chỉ là, không biết như thế nào mà Huyền Lăng Thương liền cảm giác nữ nhân trước mắt này phi thường đặc biệt!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]