"Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì! ? Ngay cả một con tiểu điêu cũng không trông chừng được! ? Trẫm còn giữ lại ngươi làm cái gì! ?"
Bầu trời xanh, đang chiếu những ánh nắng ấm áp xuống muôn vật.
Nhưng hiện tại ở bên hồ, giờ khắc này bầu không khí lại lạnh như một núi băng ngàn năm,làm cho người ta hít thở không thông.
Một thân trường bào màu vàng chói mắt, làm tôn lên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo tựa như một tác phẩm điêu khắc, nhưng giờ phút này làm cho người nhìn có cảm giác lạnh đến thấu xương!
Bên hồ rộng lớn xanh biếc như thế, một người vóc dáng nhỏ gầy đang quỳ trên mặt đất.
Khuôn mặt của tiểu thái giám tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào.
Thân thể thái giám đang quỳ trên mặt đất không ngừng run rẩy,giống như lá vàng trong gió có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào, nhìn cực kỳ đáng thương !
Chỉ là, sự đáng thương của tiểu thái giám, không thể khiến nam nhân tôn quý trước mặt hắn mềm lòng.
Giờ phút này, ánh mắt của nam nhân nhìn về phía tiểu thái giám lạnh băng như ngàn thanh đao đâm vào da thịt hắn!
Nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ tiểu thái giám, đã sớm chết ngàn vạn lần lần.
Giờ phút này, khuôn mặt lạnh lùng phun ra âm thanh như thể vọng ra từ hầm băng , làm cho tiểu thái giám kia cố gắng mấp máy đôi môi, lắp bắp cầu xin tha thứ .
"Hoàng. . . Thượng tha mạng a! ! Hoàng thượng, tha nô tài một lần nàyđi! ?"
Đối mặt với sự cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chon-thanh-hau-ta-mi-lanh-de-on-nhu-yeu/1489769/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.