Cũng khó trách, vị đế vương trẻ tuổi một mực trầm lặng ít nói, chẳng mấy khi nói cười, phảng phất không thèm để ý đến vạn vật thế giới lại sủng ái nó như thế . . .
Trong lòng Thượng ngự y suy ngẫm, sau khi xử lý xong vết thương của Đồng Nhạc Nhạc , lão liền đứng lên dặn dò vài câu với Tiểu Lô Tử đứng ở một bên . Rồi lập tức, lão liền mang theo Học Đồ rời đi.
Đến sau khi Thượng ngự y rời đi, Đồng Nhạc Nhạc cũng đói bụng.
Vì vậy, nàng liền ngẩng đầu, mở miệng nói với Tiểu Lô Tử đứng ở một bên .
"Tiểu Lô Tử, ta đói bụng, tìm cái ăn cho ta đi chứ!"
Đối với những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Tiểu Lô Tử đương nhiên không hiểu nàng đang nói cái gì.
Chỉ thấy tiểu điêu nhi toàn thân băng bó trước mắt này đang không ngừng mở miệng, nói 'Chi chi chi' cái gì đó với hắn.
Hình như muốn bày tỏ cái gì, chỉ là, hắn lại nghe không rõ.
Nhướng mày, Tiểu Lô Tử vừa đưa tay gãi gãi gáy, vừa mở miệng nghi hoặc hỏi.
"Tiểu điêu nhi, ngươi đang nói cái gì nha! ? Ta nghe không rõ."
"Ặc . . ."
Nghe được những lời này của Tiểu Lô Tử, Đồng Nhạc Nhạc mới chợt nhớ ra , hiện tại chính mình đã không phải là người. Tiểu Lô Tử này tự nhiên không hiểu được nàng đang nói cái gì.
Trong lòng nàng thấy bất đắc dĩ , làm người đã khó khăn, làm tiểu điêu càng khó!
Vừa kêu lên một hồi, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chon-thanh-hau-ta-mi-lanh-de-on-nhu-yeu/1489762/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.