Hôm sau là thứ sáu.
Trải qua một đêm yên giấc, tâm tình của Dương Chiêu đã tốt lên.
Anh uống cốc sữa bò mẹ hâm nóng, trò chuyện với ba Dương ở đối diện bàn ăn. Theo thói quen, ba Dương trước khi đi làm sẽ xoa đầu anh.
"Hôm nay muốn ăn cái gì, ba mua cho con?"
Dương Minh Chí khẽ thì thầm vào tai Dương Chiêu, khóe mắt của ông đã xuất hiện vài nếp nhăn, hai bên tóc mai dần bạc đi. Dương Chiêu cố gắng điều chỉnh giọng nói có phần nghẹn ngào của mình, nói với ông:
"Con muốn ăn dưa hấu."
Ba Dương bật cười thật to, vỗ vai anh, gật đầu đồng ý.
"Con để ý Dương Tú giúp ba được không? Nó lớn rồi, có nhiều chuyện ba không thể quản được nữa, ba chỉ sợ ở trường nó yêu sớm."
Đáy lòng Dương Chiêu nảy lên một cái, trong lòng anh vẫn tồn một cái dây gai.
Có đôi lúc, anh tự hỏi rằng ba anh biết được người đẩy anh xuống biển, trực tiếp cắt đứt sinh mệnh của con trai ông chính là Dương Tú, liệu ba anh sẽ phản ứng thế nào?
Dương Chiêu không nói được gì, cuối cùng chỉ nhẹ gật đầu.
Khiến Dương Tú từ bỏ Vu Khiêm, điều đó là không thể. Người như anh lại càng không làm được.
Một Dương Tú ác độc từ trong máu, một Vu Khiêm nổi loạn bất quản.
Anh chẳng thắng được ai. Cũng không cần phí công sức đối đầu với bọn họ.
Dương Chiêu trời sinh bao dung nhân hậu. Trong lòng có khó chịu thế nào cũng nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chieu/2714281/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.