Trời chợp tối, ngoài bệnh viên lại đón một ca cấp cứu nguy hiểm, âm thanh náo loạn ở bên ngoài trùng hợp đối diện với cửa sổ phòng bệnh của Nghiêm Cảnh Dư.
Lạc Giao Đình tỉnh dậy ở trên giường bệnh, rên lên mấy tiếng, cảm thấy cả người trần truồng khô mát, người cởi hết quần áo của mình đang dựa vào đầu giường ngồi bên người cậu, một tay không ngừng vuốt ve tóc.
Cậu ghét bỏ tiếng ồn ào ở ngoài, lại ghét bỏ người trước mặt, chần chừ cả nửa ngày mới mở miệng:
"Chừng nào thì mới có thể về nhà?"
Nam nhân cúi đầu, tay chuyển sang sờ soạng hai núm vú bị sưng đỏ ửng, hôn nhẹ lên khóe mắt cậu.
"Mười năm phút nữa thư kí Giang sẽ đến. Bảo bối nằm nghiêng một chút, anh xoa eo cho em."
Lạc Giao Đình nhảy dựng, tên này có biết xấu hổ không thế? Hắn không ngại nhưng cậu ngại để người khác thấy khung cảnh mình trần truồng quấn lấy người đàn ông khác. Dù người đó là chồng cậu đi nữa... Nó vẫn rất mất mặt.
Cậu gượng người, chống tay định ngồi dậy, trừng mắt nhìn Nghiêm Cảnh Dư bên cạnh thong thả hưởng dụng thân thể cậu.
"Đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ không nhịn được."
Lạc Giao Đình bị logic biến thái của hắn ta làm cho muốn khóc, cậu vừa vội lại sợ, nghẹn ngào:
"Anh đã nói sẽ nghe lời em..."
Không biết chọt đúng chỗ nào của hắn, Nghiêm Cảnh Dư bật dậy nhanh chóng, ôm cậu vào lòng dỗ dành, giọng nói trầm ấm dịu dàng chỉ dành riêng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chieu/2714263/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.