Vu Khiêm giống như chim cút nhỏ yếu đuối dựa dẫm vào Dương Chiêu, thoải mái hít thở mùi hương hắn khao khát, hưởng thụ cảm giác được anh vuốt ve.
Dương Chiêu sờ sờ tóc hắn, xót xa nói:
"Anh nhuộm lại tóc đen đi. Tẩy tóc rất đau rát lại không an toàn."
Tuy rằng mái tóc trắng như cước này rất đẹp, tạo cho hắn cảm giác như một quý tộc nhưng Dương Chiêu không nỡ để hắn chịu bỏng rát, nhuộm tóc màu sáng như vậy rất dễ gây tổn thương da đầu và tóc.
Vu Khiêm ngẩng đầu nhìn anh, hôn nhẹ lên bàn tay của anh, gật đầu đồng ý. Chiêu Chiêu nói cái gì cũng đúng, hắn cái gì cũng nghe theo anh.
"Anh kiếm đâu ra căn nhà này thế hả?"
Không biết hắn đến thế giới này từ bao giờ, nhưng cũng không thể kiếm tiền nhanh đến mức mua được căn nhà khổng lồ này chứ.
Dương Chiêu ngồi dậy, hắn ôm anh vào lòng, hôn lên má anh, điệu bộ rất vui vẻ:
"Chơi cổ phiếu, lãi được không ít."
Đã biết trước tên này rất giỏi về mặt ấy, Dương Chiêu vẫn rất hâm mộ. Nhưng thế giới này có hai Vu Khiêm, hắn không có giấy tờ trong tay, sao có thể sống được? Dù chơi cổ phiếu hay kinh doanh gì đó có thể lấy danh nghĩa của cậu... Đáng lo ngại nhất là khi hắn bị bệnh, không có giấy tờ tùy thân thực sự rất tốn kém.
Do dự một lúc, Dương Chiêu cuối cùng lấy đủ dũng khí hỏi hắn:
"Anh đến đây từ khi nào? Không có giấy tờ tùy thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chieu/2714260/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.