Taxi đưa anh đến trước một quán bar sang trọng, Dương Chiêu ra ngoài vội vã quên không đem theo áo đã bắt đầu cảm thấy lạnh. Anh nhìn đám người ăn mặc lồng lộn ra ra vào vào, nhìn lại chính mình, bỗng cảm thấy nơi đây quả nhiên không phải là nơi dành cho anh.
Dương Chiêu mở điện thoại, tìm đoạn chat người đàn ông kì lạ kia gửi cho anh số phòng, sau đó nghiến răng nhìn ảnh chụp Vu Khiêm đang gục trên bàn rượu.
Anh cảm thấy, mình giống như kẻ ngốc. Ngày thường hắn luôn cấm anh ăn chơi bên ngoài, ngay cả khi đi với Lạc Giao Đình cũng phải mang hắn theo, kì kèo cả ngày mới được hắn đồng ý. Còn hắn thì sao?
Anh chấp nhận bị quản lí, lại quên không quản lí người yêu mình.
Dương Chiêu hỏi người lễ tân, cô gái tốt bụng kêu cả người đến đưa anh đến tận phòng. Cả quãng đường Dương Chiêu đều căng thẳng, anh muốn bảo người đi nhanh hơn, rồi lại nhịn xuống.
Giây phút cửa phòng bật mở, Dương Chiêu ngay tức khắc tìm kiếm hình bóng người kia. Anh nhăn mày, bước đến chỗ Vu Khiêm đang nằm bất tỉnh, quay sang nói với người đàn ông:
"Cảm ơn anh."
Dương Chiêu đỡ lấy người hắn dậy, khiêng người trên vai. Anh phải nhíu mày vì mùi rượu nồng nặc trên người hắn, cảm thấy có chút chán ghét thứ đang nằm trên người mình.
"Không hỏi tôi bất cứ điều gì sao?"
Bước chân của anh dừng lại, quay đầu. Người đàn ông kia vô cùng xinh đẹp, khen một người đàn ông xinh đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chieu/2714251/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.