[Anh ơi đi chậm thôi!”
Kỳ Ngọc ở phía sau vừa giậm đôi chân chắn ngủn vừa hét lên.
“Em cứ ngoan ngoãn ở trong nhà đi, đừng theo anh!”
Tôi tên là Kỳ Ngôn, đi theo sau lưng tôi là em gái tôi Kỳ Ngọc.
Mười mấy năm nay, tôi vô số lần suy nghĩ xem tại sao bố mẹ lại sinh ra nó, vừa dính người lại còn thích khóc.
Giống như hôm nay, tôi khó khắn lắm mới trốn khỏi tiết dạy kèm một với một, trốn khỏi tầm mắt của quản gia chạy ra ngoài, nó cứ nhất quyết đi theo tôi.
Đã mười mây tuổi đầu rồi, cả ngày không phải khóc thì là nhõng nhẽo, thực sự muốn dẫn nó tới bệnh viện để kiểm tra trí thông minh.
Tôi mất kiên nhẫn đứng tại chỗ, mãi đến khi Kỳ Ngọc dùng bàn tay múp míp của nó ôm lấy cánh tay tôi.
“Anh ơi, chúng ta đang ở đâu đây?”
Chúng tôi đứng bên lề đường, bên cạnh là lan can được quây thành tường, xuyên qua lan can màu đen có thể nhìn thấy rõ sân vận động ồn ào náo nhiệt.
“Đây là trường học đó!”
Hai mắt Kỳ Ngọc sáng rực lên, khẽ hò hét.
Vì nguyên nhân gia đình, nên từ nhỏ tới lớn chúng tôi đều phải học phụ đạo riêng, Kỳ Ngọc cần học đủ các môn nghệ thuật, mà tôi một nửa thời gian đều đang học tập làm thế nào để tiếp quản công ty.
Còn về cuộc sống nơi sân trường như người bình thường kia, chúng tôi chưa từng được trải nghiệm.
Tôi khoanh tay nhìn đứa em gái thấp hơn mình một cái đầu, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn: “Xem xong chưa, xem xong thi đi.”
Thế nhưng lần này Kỳ Ngọc lại làm lơ lời tôi nói.
“Anh, anh nhìn kìa! Cô gái đó trông giống chị Hạ lắm.”
Tôi nhìn theo tay chỉ của nó, thế nhưng trong mắt bắt được hình ảnh lại là một gương mặt quen thuộc.
“Đó chẳng phải là Lâm Tử Tiêu hay sao?”
Gia thế của tôi và Lâm Tử Tiêu không kém nhau là mấy, việc làm ăn trong nhà cũng thường xuyên qua lại, nhưng cậu ta được bố mẹ nuôi thả từ nhỏ đến lớn, mang bộ dáng của một hỗn thế ma vương.
Thế nhưng giờ phút này, tôi lại nhìn thấy cậu ta ôm đầu ngồi xuổm xuống đất, mà có một cô gái đang chống nạnh đứng trước mặt cậu ta, có vẻ như rất tức tối.
Cô gái kia có vẻ ngoài thanh tú, chẳng qua giờ phút này bộ dạng như muốn ăn thịt người vậy.
….Thoạt nhìn, đúng là khá giống Vu Hạ.
Tôi quay đầu hỏi Kỳ Ngọc, “Em từng gặp cô ấy chưa, là họ hàng nhà Vu Hạ hả?”
Kỳ Ngọc tì mặt lên kẽ hở lan can tới mức biến dạng, nói chuyện cũng không rõ rang: “Sao có thể chứ, nếu như là họ hàng của chị Hạ, làm sao mà chúng ta chưa gặp được.”
Mẹ của Vu Hạ là bạn tốt mấy chục năm của mẹ tôi, cho nên quan hệ giữa hai nhà cực kì tốt, ba chúng tôi cũng lớn lên cùng nhau.
Chẳng qua cô ấy chơi chung với Kỳ Ngọc nhiều hơn, cũng có vẻ ngốc nghếch như nó.
Năm ngoái cô ấy đã đi du học ở nước ngoài, trước khi đi còn đỏ mắt để lại cho Kỳ Ngọc một bức ảnh, Kỳ Ngọc sợ mình làm mất, nên giao nó cho tôi.
Tôi đặt bức ảnh đó lên tủ đầu giường cùng với bức ảnh cả gia đình, tôi nghĩ cho dù nói thế nào, cô ấy cũng coi như là em gái tôi.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ tên hỗn thế ma vương Lâm Tử Tiêu này cuối cũng cũng có người trị được, lần sau gặp mặt phải cười nhạo cậu ta, thì Lâm Tử Tiêu đang ngồi dưới đất bỗng đứng phắt lên.
Biên độ động tác của cậu ta rất lớn, nhưng lại rất nhẹ, đập một phát lên trán cô gái kia, rồi hét to:
“Bị tôi lừa rồi chứ! Liên Vị Chi! Đồ ngốc!”
Sau đó xoay người chạy mất.
Cô gái kia ngây người tại chỗ mấy giây sau đó nhấc chân đuổi theo, “A a a a Lâm Tử Tiêu, đừng để tôi tóm được cậu!”
Bóng dáng của bọn họ càng ngày càng xa, nhân lúc trước khi Kỳ Ngọc quay đầu nhìn tôi, tôi đã cụp mặt về.
“Anh ơi, đây là cuộc sống nơi sân trường sao? Em hâm mộ quá, còn anh thì sao?”
“Không hâm mộ.”
“Thật sao, thật sao, trông có vẻ rất thú vị đó.”
Tôi không nói thêm gì nữa.
Gặp lại Liên Vị Chi lần nữa, là ở trong tiệm cà phê trước cổng đại học A vào mấy năm sau, xuyên qua cánh cửa kính sát đất, tôi thấy cô ấy đều mỉm cười với từng vị khách.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi bước chân vào đó.
Tôi vừa mới mở xong cuộc họp đi ngang qua, trên người vẫn còn mặc đồ tây đeo đồng hồ, bộ dạng thế này quả thực khiến rất nhiều người chú ý.
Thực ra tôi rất muốn nói cho cô gái lễ tân kia biết, giọng nói của cô thực sự rất to, tôi đều có thể nghe thấy cô ta hưng phấn thế nào khi nói cho Liên Vị chi phán đoán về giá của chiếc đồng hồ.
Thế nhưng trong lòng, lại bất giác để bụng tới câu trả lời của một người khác.
Hình như cô chỉ “ừ” một tiếng, sau đó nói: “Thế hả? Khá đắt nhỉ, nhưng tôi không biết mấy hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chan-troi/271135/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.