Đợi cho mọi người tận hứng tàn cuộc đã là hai giờ sáng, Cao Phi uống hơi nhiều, theo thường lệ đem chìa khoá xe cho Đằng Niệm lái, còn mình ra ghế sau nằm.
Đằng Niệm vừa đau lòng vừa tức giận. “Đã bảo anh uống ít một chút”.
“Không sao”. Cao Phi nhắm mắt lại, giọng như nỉ non.
Đằng Niệm nghĩ nghĩ, đem một con ma men như vậy trở về Đình Đình cũng không tiện chiếu cố, cho nên dứt khoát quay xe đi về hướng nhà mình.
Đỡ Cao Phi lên giường, chính mình cũng mệt muốn chết, liền tắm rửa qua loa rồi cũng lên giường.
Sáng sớm hôm sau là bị tiếng chuông di động của Cao Phi đánh thức. thấy Cao Phi còn đang ngủ, Đằng Niệm ngáp ngắn ngáp dài bò xuống giường, từ trong đống quần áo lấy ra điện thoại, thấy màn hình nên y không khỏi bật cười. Điện thoại là Cao Đình gọi đến, Đằng Niệm trực tiếp nghe máy.
“Ân”. Sáng sớm rời giường giọng vẫn còn khàn khàn. “Xin chào”.
“Ca…. ca?” Đầu dây bên kia cũng không chắc chắn.
“Anh em còn đang ngủ, anh là Đằng Niệm”. Đằng Niệm vừa nói vừa leo lên giường.
“Đằng đại ca?” Cao Đình thanh âm cao lên tám độ. “Anh em ở chỗ anh?”
“Đúng”. Đằng Niệm cười, vò vò mái tóc của nam nhân nằm bên cạnh. “Ngay trên giường của anh”.
“…… Đằng đại ca!” Bên kia thét chói tai. “Thật sự?!”
“Thật”. Đằng Niệm ý cười càng sâu.
“Các anh, các anh….” Thanh âm nghe ra thực hưng phấn cùng bát quái. “Có hay không, có hay không….”
“Có hay không làm?” Đằng Niệm hỏi, sau đó nói. “Đêm qua không có, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-cau-ai-thuong-mieu/65939/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.