Lúc trở về, Đằng Niệm vẫn nằm ngủ trên sofa. Cao Phi vừa đau lòng lại không còn cách nào phải đi qua đánh thức y. Đằng Niệm mở mắt, ngây người, đến lúc hồi phục lại mới phun ra một câu. “Fuck you!” (là tác giả viết, ko phải tui edit láo!)
Cao Phi bật cười, vỗ vỗ mặt y, chính mình đem nguyên liệu nấu ăn đến phòng bếp.
Đằng Niệm hung hăng vò tóc mình, ngồi xuống, khó hiểu hỏi. “Anh làm gì?”
“Nấu súp”.
“Anh biết làm?” Đằng Niệm ngạc nhiên.
“Không biết”.
“………”
“Nhưng có thể học”. Cao Phi cười. “Em đi làm việc đi, anh thỉnh giáo Đình Đình”.
Đằng Niệm câm nín hồi lâu mới giơ tay sờ trán, cười cười. “Anh đúng là làm cho em tinh thần phấn khích”.
“Vậy có muốn”. Cao Phi chọn mi, hỏi. “Đến thêm lần nữa?”
“Chờ hai ngày sau, tuỳ anh muốn đến bao nhiêu cũng được”. Đằng Niệm sao có thể sợ hắn, ngược lại còn câu dẫn cười nói.
“………” Cao Phi buông nguyên liệu nấu ăn trong tay, đi ra.
“Anh đi đâu a?” Đằng Niệm thiêu mi hỏi.
“WC”. Cao Phi oán hận nói.
Đằng Niệm hô hố cười, quay trở lại bàn máy tính.
Tuy nói là thế, nhưng hai ngày sau Cao Phi vẫn ép buộc Đằng Niệm phải ngủ một ngày một đêm, cũng hạ quyết tâm trong khoảng thời gian này phải sửa lại thói quen làm việc cường độ cao của y.
Đằng Niệm nhún vai, vờ vô tội. “Đây là cuộc sống của em, từ mấy năm nay đều như vậy. Đã thành thói quen – ”
“Là cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-cau-ai-thuong-mieu/2102160/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.