Uống thuốc vào, dạ dày trở nên ấm áp, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Kỳ ma ma khẽ nói: “Vương phi, chờ người xuất cung hồi phủ, nô tỳ sẽ từ từ điều dưỡng cơ thể cho người, bây giờ người nhắm mắt nghỉ ngơi đi, lát nữa là tốt thôi.”
Nguyên Chiêu Lâm nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy dường như trong đầu có tia lửa đang không ngừng chập chờn nổ tung, cũng vang vọng những âm thanh lộn xộn.
“Ngươi không xứng để bản vương hận ngươi, bản vương chỉ chán ghét ngươi, ở trong mắt bản vương, ngươi giống như ruồi nhặng ghê tởm, khiến cho người ta căm ghét, nếu không, bản vương cũng không cần uống thuốc mới có thể viên phòng với ngươi.”
Là giọng nói của Sở vương Vũ Văn Dụ, trong đó ẩn chứa oán hận và căm ghét, cô chưa từng nghe lời tuyệt tình như vậy.
Cũng có người khóc nức nở bên tai, tia lửa trong đầu biến thành từng vũng từng vũng máu tươi chảy loang lổ.
Dần dần, tất cả đều yên tĩnh trở lại.
Giống như ngàn vạn sợi dây rối tung trong đầu rốt cuộc cũng được sắp xếp ngay ngắn lại.
Đau đớn cũng dần dần biến mất, hoặc là nói, không phải biến mất mà là mất cảm giác.
Cô mở to mắt, nhìn thấy Lục Nguyệt đứng ở trước giường đang nhăn mày nhìn cô.
“Vương phi, cảm thấy khỏe hơn rồi chứ?” Lục Nguyệt thấy cô mở mắt, vội vàng hỏi thăm.
“Hết đau rồi.” Nguyên Chiêu Lâm khàn giọng nói.
Là hết đau rồi, nhưng cả người đều mất cảm giác, thật sự rất khủng bố, cô thử giơ tay nhéo mặt mình, không có cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-vuong-trieu-co-dai/176786/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.