Nguyên Chiêu Lâm đi theo Hoằng Kỳ vào phòng chính. Trên đường, Hoằng Kỳ đã nói cho cô nghe nguyên do.
Chuyện cô đích thân chăm sóc thái thượng hoàng bị ốm, Hoàng thượng đã biết được, lệnh cho Mục Như công công mời cô vào cung để hỏi chuyện.
Nguyên Chiêu Lâm trong lòng hơi bối rối, cô biết quy củ của triều đình, cô không phải là ngự y cũng chả là thái y gì cho cam, căn bản không đủ tư cách chữa bệnh cho Hoàng thượng.
Mục Như công công ngồi ở chính điện vẻ mặt ngưng đọng chờ đợi, thấy Nguyên Chiêu Lâm đi vào, thờ ơ đứng lên nói: "Sở vương phi, Hoàng thượng cho mời người vào cung."
Nguyên Chiêu Lâm chỉ hỏi một câu: “Thái thượng hoàng có khỏe không?"
“Thái thượng hoàng bị trúng độc bất tỉnh.” Mục Như công công lạnh lùng đáp.
Nguyên Chiêu Lâm cụp mắt xuống.
Chẳng trách Hoàng thượng lại định hỏi tội, nếu chỉ đơn thuần là chữa bệnh mà không xảy ra bất cứ chuyện gì, thì đương nhiên cô chỉ làm đúng phận, không có tội cũng chả có công lao, thế nhưng một khi phạm sai lầm, vậy thì tất cả mọi sai lầm đều sẽ quy về một mình cô cả.
Hơn nữa, nó là độc.
Sau khi đi theo Mục Như công công đến cổng phủ, mới nhìn thấy ngự tiền thị vệ trưởng Cố Thiểm cũng ở đây.
Ánh mắt Cố Thiểm mờ mịt: “Vương phi, mời lên xe ngựa."
Bên dưới không có bậc thềm.
Nguyên Chiêu Lâm khó khăn leo lên xe ngựa, thời điểm bức màn buông xuống, cô đột nhiên nhớ ra mình đã quên dặn dò Hoằng Kỳ, chú ý xem Vũ Văn Dụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-vuong-trieu-co-dai/1594443/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.